YÊU - Trang 210

Đạt đáp lại bằng một nụ cười bí mật, không ai đoán được là vui hay buồn,
mỉa mai hay thành thực:
- Cô Diễm cô ấy nói đúng...
Chúng ta có bổn phận giúp cho cô ấy tìm thấy hạnh phúc...
Cô ấy đã nói như vậy, mà em và anh còn đang tâm “phá” cô ấy, thì...
chó quá! Có phải không em?...
Diễm ngước mắt nhìn Đạt, cười rất hồn nhiên:
- Cám ơn thầy! Con bao giờ cũng nhớ lời thầy dạy: Hạnh phúc không phải
tự dưng mà tới...
Hạnh phúc cũng như tình yêu là một sự chinh phục “Une coquête” có phải
không thầy?... Chị Trang có đồng ý như vậy không?
Trong thâm tâm, Trang cũng nhìn thấy Diễm nói đúng, nhưng vì tự ái, nàng
lại trả lời:
- Tôi chưa đi tìm hạnh phúc bao giờ, nên chẳng hiểu có đúng hay không...
Nhưng riêng đối với chị Diễm—thì xin long trọng hứa với chị là không
những tôi sẽ trả anh Khải cho chị, mà còn xin cố gắng đề bù bằng cách làm
cho anh Khải “mê” chị như cũ, như thế là chị bằng lòng chứ gì?
Diễm sung sướng xiết chặt tay Trang:
- Ơn chị lắm! Còn chị thì nhất định là phải lấy thầy Đạt. Chỉ một mình chị
là có thể mang hạnh phúc lại cho thầy...
Trang xua tay và nghiêm nét mặt:
- Cái đó, thì hãy khoan! Chị biết là tôi nhiều mặc cảm lắm! Chị mà vun vào
cho tôi lấy anh Đạt, thì tôi có thực tình muốn lấy anh Đạt chăng nữa, tôi
cũng sẽ từ chối cho chị coi!
Diễm biết mình lỡ lời, vội xin lỗi:
- Dạ! Tôi thiếu tế nhị quá! Nhưng tôi tin điều mong mỏi của tôi sẽ thành sự
thực...
Trang ngổ ngáo hỏi luôn:
- Chị mong mỏi thực hay mong mỏi giả?
- Sao lại “giả”?
Thực tình là lúc đó, Diễm rất thành khẩn, nhưng khi cáo biệt, Diễm một
mình trở về, để Đạt ở lại với Trang, tự nhiên Diễm không ngăn cản nổi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.