YÊU - Trang 240

không điên chứ!
Hoàng lắc đầu ngao ngán nhìn Uyển, thấy vẻ mặt Uyển bướng bỉnh, lạnh
lùng, đẹp kỳ lạ, như chưa bao giờ chàng được chiêm ngưỡng một sắc đẹp
hoang dại đến thế:
- Nghĩa là cô muốn ở tù, không chịu ra?...
- Tôi sẽ ra chứ! Tôi có tội gì mà không ra! Nhưng lúc này tôi chưa cần ra,
chưa muốn ra. Vậy ông có xin trả tự do cho tôi, cũng bằng thừa...
- Thế còn tường lai cô? Cô không nghĩ đến tươnt lai cô à?
Uyển cười nhạt:
- Xin ông khỏi lo cho tương lai tôi...
- Nếu cô bị kết án thì sao?
Uyển hỏi lại:
- Thì đã sao, thưa ông? Một người bị kết án là hết tương lai chăng?
Câu hỏi vặn làm Hoàng lung túng, không biết trả lời Uyển ra sao. Chàng
bực bội thấy mình là một luật sư có nhiệm vụ bào chữa cho thân chủ mình,
thì lại bị thân chủ “truy”. Chàng thở dài:
- Cô đã nghĩ vậy, thì tôi còn biết nói gì nữa...
Hoàng sắp sửa đứng lên, để ra về, thì Uyển đã đứng lên trước:
- Vậy tôi xin phép ông, tôi về phòng giam!
Bất giác, Hoàng đâm bối rối, quên phứt mất là mình định bỏ ra về, chàng
cố moi trong óc một câu, để lưu Uyển lại:
- À tôi xó xin phép ông Dư thẩm, cho ông Đạt cùng các cô Diễm, Huyễn
v.v...
vào thăm cô. Ông Đạt có đi cùng với tôi tới đây, nhưng ông còn xuất trình
giấy phép ở ngoài văn phòng...
Vậy cô có vui lòng tiếp họ, để tôi ra báo cho ông Đạt biết...
Ông Đã chỉ sợ cô không chịu tiếp.
Uyển hơi cau mày, hỏi:
- Thưa, có một mình ông Đạt, hay cả lũ em tôi?
- Một mình ông Đạt! Còn các cô Diễm, Huyền thì đợi tôi về cho biết tin,
ngày mai sẽ tới thăm cộ..
Uyển tươi nét mặt lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.