YÊU - Trang 308

Tôi chưa trực tiếp giết người bao giờ...
Tôi chỉ mới gián tiếp làm Trường tự vẫn. Nhưng đọc “Le Malentendu”, tôi
thấy tâm hồn tôi là tâm hồn ngao ngán của người Mẹ, khi bà than thở với
con gái, trước khi hai mẹ con đầu độc Zan: “Quả có thế, mẹ thấy mệt mỏi...
Mẹ cầu mong người này sẽ là người cuối cùng...
Giết người thật là nhọc mệt ghê gớm...
Con nói rằng cuộc đời tàn ác hơn chúng tạ..
Có nhẽ vì thế mà mẹ phải khó khăn lắm mới cảm thấy mình có tội...

...
Đúng thế, anh Tuấn ạ! Cuộc đời tán ác hơn chúng ta, nên chúng ta phải
“khó khăn lắm mới cảm thấy mình có tội” mặc dầu chúng ta đều là sát
nhân, như bà mẹ của Martah! Tôi làm Trường phải chết, nhưng tôi có tội gì
đâu? Tôi định “cướp sống” số tiền trúng số của anh, nhưng tôi có tội gì
đâu? Anh chửi vào mặt tôi: “À thì ra cô cho tôi ngủ với cô, vì cô tưởng tôi
trúng số”...
Nhưng anh có tội gì đâu? “Tội” là ở cuộc đời tàn bạo, bi đát, có phải không
anh?
Dù sao đi nữa, dù tôi có chết như là “bà Mẹ” trong kịch phẩm “Ngộ nhận”
tự vẫn theo con, vì đã giết con...
tôi cũng không oán đời, không oán anh. Dù tôi chưa được hưởng hạnh
phúc, tôi vẫn không nghĩ như Martha rằng: “tình yêu không có ý nghĩa, và
mọi sự đều hão huyền...
”. Tôi chúc anh tìm thấy hạnh phúc ở dương gian...
.
...
...
...
...
...
...
...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.