YÊU - Trang 45

Đạt ngừng một giây, rồi nhắc lại câu mà chàng đã nói hôm đưa Diễm đi
chọn màu áo:
- “Giản dị nhưng có vẻ cao quí”.
Diễm chưa biết trả lời sao thì Đạt đã chìa tay bắt tay Khải từ biệt, nhưng
vẫn không nói gì với Khải. Khải cũng im lặng, lễ phép bắt tay Đạt. Nhưng
Tuyết đã thân mật nắm lấy cánh tay Đạt, ngây thơ một cách rất ác:
- Thầy có bận gì không? Mời thầy đi “xi-nê” với chúng em!
Đạt hơi ngạc nhiên:
- Đi xi-nê à?
- Dạ! Anh Khải đã xin phép Ba má cho chúng em đi.
- Thế à!
Đạt gỡ khỏi tay Tuyết, khẽ đập lên vai Tuyết:
- Thôi hai chị em đi cho vui nhé!
Rồi chàng đi thẳng… bước nhanh như người có việc gấp… Khải nhìn theo,
hỏi Tuyết:
- Ông Đạt phải không?
- Dạ! Anh quen thầy ấy chứ?
- Không quen, nhưng biết tiếng! Tôi có mấy người bạn trước kia là học trò
của ông…
Khải quay sang nhìn Diễm, hỏi tiếp:
- Lúc này Diễm vẫn học ông ấy chứ?
- Dạ…! Cả nhà vẫn học thêm ông Đạt!
Nghe Diễm nói “cả nhà”, Tuyết cười thầm, hiểu Diễm muốn giải thích với
Khải là không riêng gì mình Diễm học thêm Đạt, mà cả bốn chị em! Tuyết
muốn nói một câu để trêu chị, nhưng nhìn gương mặt Diễm, tự nhiên Tuyết
thấy không nỡ.
Còn Khải định hỏi Diễm một vài điều khác về Đạt, nhưng Khải nhìn Diễm
rồi cũng im bặt. Không khí đột nhiên trở nên gò ép… Mặc dầu Diễm vẫn
vui vẻ niềm nở, Khải cũng như Diễm, đều có cảm tưởng là có cái gì đã đến
làm vẩn đục không khí cởi mở và thân mật. Riêng Khải thì không giấu nổi
sự hậm hực của người có điều gì chứa chấp trong lòng, muốn nói ra mà
không nói được. Trong suốt hai tiếng đồng hồ ngồi tại rạp, mặc dầu Khải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.