YÊU - Trang 48

- Anh đưa chúng em về, rồi ở nhà tha hồ anh ăn vạ chị Diễm, chứ ở đấy sao
tiện!
… Cho đến lúc ngồi trên xe, Khải vẫn còn giữ bộ mặt hờn dỗi và Diễm,
Tuyết cũng bắt chước Khải , im lìm không ai nói với ai. Mãi khi xe gần tới
nhà, Diễm mới mỉm cười hỏi Khải:
- Anh đã hết giận chưa?
Khải đành phải gật:
- Hết rồi. Nhưng anh vẫn muốn biết lý do…
- Anh thật kỳ lạ! Có lý do gì đâu mà anh đòi biết.
Tuyết thấy chị mình chưa chính thức nhận lời lấy Khải mà Khải đã ghen
tuông bóng gió, thì Tuyết lại càng muốn trêu Khải. Tuyết bèn thủn thẳng
góp ý kiến:
- Riêng em thì em hiểu lý do của cái “một phần mười” hy vọng dành cho
ông Đạt… Nhưng em nói ra, sợ chị Diễm bại tai, vậy nếu chị Diễm cho
phép… thì em nói.
Diễm lườm em, lắc đầu:
- Mày lại mưu tính bỏ thêm vài quả bom hả? Anh Khải có muốn điên đầu
thì cứ việc nghe nó…
Nhưng Khải điềm nhiên trả lời:
- Anh sẵn sàng muốn điên đầu! Vậy Diễm cứ cho Tuyết nói!
- Thì em có cấm đâu! Vậy Tuyết cứ bịa hộ chị một vài lý do cho anh Khải
“điên đầu”!
Tuyết gật gù:
- Không phải là Tuyết “bịa” mà là nói thật. Thế này nhé… Sở dĩ ông Đạt
cũng có hy vọng—không nói tràn trề nhưng cũng khá “suya”—không phải
chỉ vì ông Đạt là thầy dạy của chị Diễm mà nhất là vì hồi chị Diễm còn là
đứa con nít lên bảy tuổi, chị Diễm đã có lần long trọng hứa với ông Đạt
rằng: “Nhớn lên, cháu Diễm lấy chú Đạt”. Cho nên chị Diễm bị ràng buộc
bởi lời hứa thuở con nít và chị có cởi được “lời thề” cũng còn mệt! Có đúng
không chị Diễm?
Nghe Tuyết nói huỵt toẹt cả những chuyện thầm kín của mình, Diễm tái
mặt, muốn bạt tai cho Tuyết một cái mà không dám. Còn Khải thì chăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.