Nhân dịp “YÊU” tái bản, tôi có bổn phận bày tỏ nơi đây, lòng biết ơn của
tôi đối với nhà xuất-bản ĐƯỜNG SÁNG không những đã nhận xuất bản
“YÊU” với những điều kiện đặc biệt đối với tác giả, mà con khuyến khích
tôi rất nhiều về mặt tinh thần bằng cách gây tin tưởng cho chính tôi, cũng
như lòng biết ơn của tôi đối với các văn hữu đã phê bình tác phẩm của tôi
trên các nhật báo, tuần báo, tạp chí, đài phát thanh với rất nhiều thiện cảm.
Riêng nhật báo Ngôn Luận—dưới ngòi bút của bạn Nguyễn Trọng mà mãi
sau này tôi mới được làm quen—đã dành sáu kỳ báo liên tiếtp để phê bình
“YÊU”. Có thể nói, truyện “YÊU” được đón tiếp nồng hậu, một phần
không nhỏ là do các bài phê bình trên các nhật báo và tạp chí v.v… Để đền
đáp lại, tôi đã căn cứ vào những nhận xét của các văn hữu để bổ khuyết
những sơ hở, lỗi lầm mà các bạn đã nêu ra. Duy có hai điểm, tôi vẫn bảo
thủ ý kiến và không chịu thay đổi: đoạn thứ nhất là đoạn bà Hằng vừa gặp
Thúc, đã trao thân gởi thịt cho Thúc trong một đêm mưa gió, sấm sét. Thi sĩ
Nguyễn Vỹ phê bình đoạn này là quá ư đột ngột. Điểm thứ hai là câu
chuyện bà Hằng “ủng hộ” người dân quân du kích, bị một số độc giả cho là
vô lý. Tôi xin trả lời: câu chuyện bà Hằng “ủng hộ” là một chuyện có thực
một trăm phần trăm. Có nhẽ ngòi bút của tôi chưa đủ sức diễn tả để câu
chuyện trở thành “có lý”, chứ không phải câu chuyện “vô lý”… Ngoài ra,
tôi cần thú thực với các bạn là: tôi rất tha thiết muốn làm theo lời đề nghị
của bạn Hoàng Anh Tuấn—viết một truyện không có cốt truyện, không có
nhân vật, “tung hê” tất cả những qui luật cổ điển về lề lối xây dựng một
tiểu thuyết, để cho truyện thoát khỏi mọi gò bó, giả tạo như bạn đọc có thể
tìm thấy trong “YÊU”. Sở dĩ tôi lưỡng lự, chưa dám táo bạo đến mực độ
đó, là vì tôi vẫn sợ không có độc giả. Nhưng sau khi đọc những bức thư của
bạn đọc và những lời phê bình của các văn hữu, tôi thấy tôi đủ tin tưởng.
Ngay từ bây giờ, tôi có thể thưa trước với bạn đọc là sau ba cuốn “SỐNG”,
“YÊU”, “LOẠN”, toàn xây dựng theo quan niệm cổ điển về tiểu thuyết, bắt
đầu từ “TIỀN” và “BÃO”, tôi đã thay đổi kỹ thuật—lề lối suy cảm, diễn
đạt. Tôi không biết sự thay đổi đó sẽ hay hoặc dở, sẽ mang lại thành công
hay thất bại, nhưng ít ra cũng chứng tỏ một điều là tôi không muốn dừng
lại, ở bất cứ nơi nào, và tôi luôn luôn là kẻ “bất mãn” với chính mình.