YÊU - Trang 71

Lẹ hơn cướp giựt, Tuấn cầm xấp giấy bạc, nhét vào túi, không kịp đếm và
cũng chẳng hỏi Trang xem là bao nhiêu, vì Tuấn chỉ nơm nớp sợ Trang đổi
ý kiến, lấy lại tiền. Chưa đầy một phút, Tuấn đã sỏ giày, mặc quần áo xong
suôi.
- Anh đi đâu? Trang hỏi.
- Đi trả nợ, chứ còn đi đâu!
- Đi trả nợ hay đi đánh bạc?
Tuấn cười:
- Đường nào cũng tới La Mã! Thôi em tiếp dùm anh Đạt thay anh… hay
em đưa anh Đạt đi “nhảy”, chứ tôi gì mà ngồi triết lý về cái đệm mông! Rồi
Tuấn hớn hở bắt tay Đạt. Ra tới cửa, chàng cẩn thận để tay lên túi quần sau,
thấy tập bạc vẫn cồm cộm nằm trong đó, thì chàng sung sướng quay cổ lại,
nói với Đạt:
- Nhờ anh nói dùm với Huyền là lúc này, hạnh phúc của tôi thật tràn trề và
ít bữa nữa tôi sẽ gặp Huyền!
Nói xong, Tuấn vù đi như một con gió lốc, khiến Đạt và Trang nhìn nhau,
lắc đầu mỉm cười!
Ngay từ lúc Trang có cử chỉ ngang ngược cầm tay Đạt đặt lên mông, Đạt tự
nhiên hóa rụt rè chẳng khác một cậu học trò ngây thơ đứng trước một cô
giáo sành sỏi. Đạt nhớ lại cái cảm giác rờn rợn khi bàn tay Đạt chạm vào
người Trang y như hồi nhỏ, những buổi trưa nắng chang chang ở đồng quê,
chàng đi bắt chuồn chuồn, hai ngón tay chàng run run nắm lấy cái đuôi con
chuồn chuồn, trong một cảm giác hồi hộp, vừa lo sợ con chuồn chuồn cắn
vào tay, vừa say sưa vì tóm được con vật bé nhỏ…
Chàng chỉ biết ngẩn người ra, và khi Tuấn bỏ đi, Đạt lại càng thấy ngượng
ngùng, bối rối. Còn Trang thì lúc này, hình như cũng hết ngổ ngáo, chẳng
khác nào một cô đồng vừa thăng, một anh say rượu tỉnh hơi men! Nàng e lệ
đưa mắt nhìn Đạt, và trong một thoáng giây, Đạt lại tìm thấy đôi mắt nai
vàng của người nữ sinh ngày trước, khiến Đạt giật mình sực nhớ ra mình là
thầy dạy học cũ của Trang chứ không phải đứa bé cởi truồng đi bắt chuồn
chuồn thời thơ ấu! Chàng bèn lấy giọng nghiêm nghị của một giáo sư, hỏi
Trang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.