YÊU - Trang 96

Không thấy bóng dáng Chiến đâu, Huyền hỏi Hằng:
- Chiến đâu, hở chị?
- Cháu đi xi-nê với chị Hai. Thành ra nhà không có người làm… Để tôi xin
phép đi pha trà mời ông…
Tuyết nhanh nhẩu:
- Chị để em pha cho!
- Đâu dám thế.
Thấy Thúc im lặng, chỉ nhìn, nhìn hết Hằng lại nhìn gian nhà Hằng, Tuyết
bấm chị vào buồng trong, thì thầm với Huyền:
- Có nhẽ Ba dè đặt vì có mặt chúng mình… Con Vị Lan, nó ở đầu đường
này, em với chị sang chơi nó, tán róc một lúc rồi trở lại đón Ba, để cho Ba
được tự nhiên…
- Cũng được!
Thế là hai chị em lẳng lặng chuồn ra đường lúc nào, cả Thúc và Hằng đều
không biết. Hằng mãi loay hoay pha trà, đến lúc quay lại thì đã thấy mất
bóng hai người, Hằng hơi bối rối hỏi Thúc:
- Cô Huyến và cô Tuyết đi đâu vậy thưa ông?
- Nào tôi biết!
Thúc vừa trả lời Hằng, vừa cười thầm trong lòng, vì Thúc hiểu hai đứa con
mình muốn trêu Thúc, nên bỏ đi mặc cho Thúc ngồi với Hằng…
… Hằng tay nâng chén trà, tỏa hương ngào ngạt, trịnh trọng đặt trước mặt
Thúc:
- Tôi học được của mẹ tôi cái nghệ thuật pha trà, uống trà. Nhưng từ khi mẹ
tôi chết và những người lui tới nhà tôi thườing thích uống “Cà phê đá” hơn
uống trà, nên tôi vẫn phải “độc ẩm”… Đàn bà mà phải độc ẩm nhiều lúc
cũng “tội”! Thưa ông!
Hằng nói bằng một giọng bình thản nhưng Thúc nghe thấy xót xa, nhất là
cái tiếng “tội” đi kèm với một nụ cười vừa mệt mỏi, vừa quyết rũ—càng
làm cho Thúc ngây ngất, không biết mình ngây ngất vì hương trà hay vì
người đàn bà mặc ki-mô-nô, đối diện với chàng… Thúc muốn nói một câu
để ca tụng tài pha trà của Hằng, hoặc ca tụng sắc đẹp của Hằng, nhưng
Thúc biết trước là những câu mình nói sẽ vô vị, vô duyên, nên chàng chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.