YÊU ANH TỚI TẬN MẶT TRĂNG VÀ-.QUAY TRỞ LẠI - Trang 134

“Tất nhiên, cũng lâu rồi.” Đáp lại vẻ mặt băn khoăn của Tony, cô

nói, “Giờ nó hai mươi tám tuổi rồi, là luật sư hình sự. Nó xấu hổ
vô cùng khi tôi vẫn đeo chuỗi vòng này. Cũng vui mà. Nhưng mỗi
lần chạm vào chuỗi vòng, tôi lại thấy nó rõ mồn một, đang ngồi ở
bàn bếp, mặc cái quần soóc nhỏ, nhào đất sét để nặn thành những
viên tròn rồi dùng lọ sơn móng tay mới tinh của tôi để tô màu.”

Tony gật đầu, ký ức từ lâu lãng quên bỗng lóe lên, ông còn nhớ

ngày Jamie hăm hở từ trường về và tặng ông một cái lọ bằng đất
sét. Lúc đó thằng bé thông báo đầy tự hào, “Ba ơi, nhìn cái lọ nhỏ
này! Bọn con dùng ngón cái để nặn đấy, Ba có thể đựng mấy cái
măng sét trong đó!”

Nhưng giờ chiếc lọ nhỏ màu xanh dễ thương đó thế nào rồi? Ông

cũng chẳng biết. Thôi, đừng nghĩ tới Jamie bây giờ, đừng nhắc tới
tên thằng bé, đừng nói với cô ấy rằng ông cũng có một đứa con
trai, nhưng nó đã mất. Điều đó chỉ khiến người ta thêm khó xử và
làm hỏng tâm trạng vui vẻ mà thôi.

Thay vì thế ông nói, “Chuỗi vòng cổ tuyệt quá. Cá tính đấy. Mà

này, tôi đã xem trang web của cô.”

Xem. Nghe như thể ông chỉ liếc qua, tiện tay nhấp chuột qua

mấy trang trong vài giây trước khi chuyển sang việc khác. Trong
khi thực ra ông đã nghiền ngẫm đến gần hai tiếng đồng hồ. Đó
không phải mấy trang phù phiếm; thực vậy, trang web rất khiêm
nhường, do chủ nhân tự tạo, không hề có tấm nình nào của Martha
mà chỉ có mấy mẩu giới thiệu ngắn về tác phẩm của cô, cùng phần
trưng bày các bức tranh trước kia và hiện nay. Khách hàng muốn
mua tranh được yêu cầu gửi thư điện tử. Mỗi bức tranh là một
niềm hân hoan, độc đáo và ấm áp tình người chẳng kém bức ông
đang cầm trên tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.