YÊU ANH TỚI TẬN MẶT TRĂNG VÀ-.QUAY TRỞ LẠI - Trang 137

“Không phải tranh cô vẽ.” Ông chỉ mấy bức được lông khung.
“Tôi không thể treo tranh mình vẽ trong phòng khách của chính

mình được. Kỳ cục lắm.” Cô nhăn mặt trong lúc bỏ mấy thứ trong
túi vải bạt ra, Martha nói,

“Giống như nhà văn chọn đọc tác phẩm của chính mình vậy.”
Tony nhìn quanh căn phòng một lần nữa. “Cô không có ti vi à?”
“Nhiều năm nay tôi không dùng rồi. Tôi nghe đài. Thỉnh thoảng

thì hát.” Cô mỉm cười. “Giờ tôi mang mấy bức xuống hoặc ta có
thể lên gác xem tranh của tôi.”

Cô quả thực không hề biết ông là ai. Bị hấp dẫn bởi cử chỉ của

cô, tính cách của cô, thôi thì... mọi thứ về cô, Tony đặt giá vẽ đã
xếp gọn và bức tranh cô tặng xuống rồi nói “Chúng ta lên gác xem
tranh nhé?”

Phòng ngủ đầu hồi đã được cải tạo thành một studio. Trong

phòng là những bức tranh, dựa lưng vào cả bốn bức tường, một vài
bức quen quen ông đã nhìn thấy trên trang web, những bức còn lại
thì chưa thấy bao giờ. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, một giá vẽ
khác đã được dựng lên ngay chính giữa căn phòng và một tấm vải
trắng dính màu vẽ phủ lên tấm thảm.

“Mấy bức tranh đó ở trong phòng này thôi,” Martha xin lỗi, “vì

tôi ở lôi thôi lắm. Anh cẩn thận kẻo vấp nhé. Giờ để tôi giới thiệu
với anh mấy bức anh chưa thấy.” Đặt bàn tay lên cánh tay Tony và
dẫn ông về phía mấy bức tranh, cô nói giọng thân tình , “Nào, để
xem anh có đoán được đâu là bức tôi yêu thích không nhé.”

Kể từ lúc đó, Tony như người mất hồn. Ông không thể tập trung

vào những gì cô nói. Ông chỉ có thể nghĩ tới chuyện cô đang ở gần
ông thế nào, mùi hương cô tỏa ra ngất ngây ra sao và cô đã tác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.