YÊU ANH TỚI TẬN MẶT TRĂNG VÀ-.QUAY TRỞ LẠI - Trang 142

“Anh nói với em điều này được không?” Ông miết đầu ngón tay

dọc xương quai xanh của cô. “Bao lâu nay, đây là điều kỳ diệu nhất
đến với anh.”

Martha gật đầu, đôi mắt cô ngấn nước. Cô thì thầm, “Em cũng

vậy. Bao giờ anh về lại Mỹ?”

“Ngày kia. Em có thể đi với anh.” Nhưng cô đã vội lắc đầu. Em

không đi được. Nhưng cảm ơn anh. Ôi trời, mấy giờ rồi nhỉ? Em
không biết là đã muộn thế.” Khoác lên mình chiếc áo choàng trắng
bằng vải bông, cô nói “Em phải tới một nơi lúc 6 giờ. Mà anh vẫn
chưa kịp xem mấy bức tranh còn lại cho tử tế.”

• • •

“Ôi, nhìn xem. Mấy bức tranh này... trông thật hạnh phúc!” Từ

chỗ làm về nhà, Ellie bắt gặp bốn bức tranh xếp hàng trên sofa.
Nàng chỉ vào bức tranh vẽ cảnh đồi Primrose. “Đó là bức ba kể
cho con tối qua. Cô ấy tặng ba tất à?” Tony lắc đầu. “Ba trả tiền đó.
Ba đã tới nhà và cô ấy cho ba xem các tác phẩm của cô ấy. Ba bức
còn lại là ba mua.” Ông giữ phần còn lại của câu chuyện cho riêng
mình. Mặc dù ông rất mong được kể với nàng về Martha, nhưng
ông là bố chồng của Ellie; ông không thể nào kể những chuyện đã
làm chiều nay được.

“Ba nên mua tranh thường xuyên hơn.” Ellie cười với ông. “Hợp

với ba đó.”

Tâm hồn ông đang phơi phới. Giá mà nàng biết điều đó. “Chắc

ba sẽ mua thêm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.