YÊU ANH TỚI TẬN MẶT TRĂNG VÀ-.QUAY TRỞ LẠI - Trang 292

hàng.”

“Đây đâu phải lời nói dối. Là sự thật mà. Anh là khách hàng của

em. Anh là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của em.” Ông cố làm
không khí nhẹ nhõm và xua tan cảm giác tội lỗi trong cô. “Em có
muốn anh mua thêm tranh không? Anh sẽ mua. Em muốn anh mua
bao nhiêu bức cũng được.”

Lần này cô mỉm cười. “Ôi Tony. Anh đang làm gì em thế này?”
Có rất nhiều câu trả lời cho câu hỏi đó, nhưng ông đã không nói

ra. Thay vì thế ông bóp tay cô. “Đi nào, sang nhà hàng đi. Anh sẽ
mời em bữa trưa.”

Ba tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng. Hai người uống rượu

vang Prosecco (nhưng không quá nhiều), thưởng thức đồ ăn tuyệt
hảo (Tony hầu như không để ý tới điều đó) và nói chuyện không
ngừng. Sự gắn kết giữa họ vẫn còn đó, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Họ đang được ở riêng với nhau, họ có thể thư giãn, ông không bao
giờ muốn buổi gặp gỡ này kết thúc. Khi nhà hàng đóng cửa, họ
chuyển sang quán bao Blue và tiếp tục chuyện trò, đắm mình trong
bong bóng hạnh phúc của riêng hai người. Trên gác ông có phòng
và có giường, nhưng họ vẫn ở nguyên tại chỗ. Cũng không sao.
Không có áp lực gì cả. Ông sẽ ở đây ba ngày. Ôi, hãy nhìn đôi mắt
ấy. Khuôn miệng hoàn hảo. Đôi lúm đồng tiền hiện lên mỗi khi cô
cười. Ông yêu từng xăng ti mét trên người cô, mọi đường cong
bánh mật yêu kiều. Và biết rằng cô cũng nhớ ông da diết như ông
đã nhớ cô... nó tiếp thêm hy vọng cho ông. Bằng cách nào đó, nơi
nào đó, chắc chắn họ sẽ bước bên nhau mà không còn day dứt mặc
cảm tội lỗi nữa...

“Anh có nghe em nói gì không đó?” Martha vươn người về phía

trước và vỗ vào tay ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.