YÊU ANH TỚI TẬN MẶT TRĂNG VÀ-.QUAY TRỞ LẠI - Trang 322

“Zack à, tôi đây. Xin lỗi anh, ừm, tôi bị cúm.” Chỉ riêng việc

cầm điện thoại cũng hút hết năng lượng của nàng; đầu đau như búa
bổ. “Hôm nay tôi không đi làm được.” Cổ họng nàng bỏng rát và
giọng nàng khàn khàn như tiếng ếch kêu. Nghe giọng nàng thật
buồn cười, giống giọng mấy người giả ốm để trốn việc nhưng là
loại giả vờ kém nhất, với cái giọng tôi-bị-ốm yếu ớt chẳng lừa
được ai. “Xin lỗi, nhưng tôi không đi làm được, thực sự là tôi ốm
lắm. Bị cúm mà... Thế nhé... chào anh.” Nàng kết thúc cuộc gọi và
nằm nghiêng xuống một cách khó khăn. Mắt nàng nhắm nghiền,
như thế cũng tốt cho nàng. Giấc ngủ có thể làm dịu cơn đau, phải
không?

Lúc Ellie thức dậy đã là 4 giờ chiều, da nàng đau tới mức chiếc

chăn lông vũ chạm vào người cũng khiến nàng không thể chịu nổi.
Xương nàng cũng rời rã và nàng chưa bao giờ thấy nóng đến thế.
Nhưng hai phút sau khi gạt chăn ra, nàng lại thấy mình run rẩy.
Miệng khô khốc, nàng khát không thể tưởng tượng được. Gạt mấy
sợi tóc ướt trên mặt sang bên chỉ làm nàng thêm đau đớn. Thế này
còn kinh khủng hơn việc trèo lên đỉnh Kilimanjaro bằng đôi giày
cao gót cỡ số ba. Nào, với lấy cốc nước, uống chút nước. Nàng cố
uống mà không để rớt quá nhiều ra cằm. Đến khi cốc hết nước
nàng mới nhận ra nàng đã quên uống thêm hai viên paracetamol.
Nàng không thể nuốt khan được. Nhưng như thế nghĩa là phải bò
ra khỏi giường để lấy thêm nước. Mắt nàng thấy cay cay. Đây là
lúc nàng nhớ Jamie nhất. Nàng lăn ra ốm vào thời điểm không thể
tệ hơn; Tony đã bay về LA từ tuần trước, Todd đang phải đi dự hội
nghị kinh doanh ở Edinburgh, ngay cả Roo cũng nghỉ vài ngày để
tới thăm mẹ cô ở Marbella, một chuyến đi cô đã trì hoãn khá lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.