YÊU ANH TỚI TẬN MẶT TRĂNG VÀ-.QUAY TRỞ LẠI - Trang 323

Nếu thực sự tuyệt vọng, nàng có thể gọi Paula, nhưng nàng không
muốn làm thế, như vậy thật là không phải với cô ấy.

Jamie ơi? Jamie, anh có ở đó không?
Nhưng đầu óc nàng mụ mị vì đau đớn và mệt mỏi đến mức nàng

không thể làm anh hiện ra được. Mà dù nàng làm được chăng nữa,
anh cũng không thể đem cho nàng cốc nước khác. Thực tế tàn nhẫn
là nàng chỉ có một mình. Nếu muốn cái gì nàng phải tự đi mà lấy.

Ellie lê chân vào bếp, cố không ngọ ngoạy đầu, vặn vòi, lấy một

cốc nước đầy. Có một hộp nước cam trong tủ lạnh; dò dẫm để lấy
nó ra, nàng gạt chai dầu ô liu sang một bên và nhìn vô vọng, với
phản ứng chậm như một con sên, khi cái chai mất thăng bằng và
lộn nhào từ trên giá xuống. Cái chai vỡ tan trên nền gạch trắng và
một vũng tướng dầu ô liu nguyên chất lấp lóa mấy miếng thủy tinh
vỡ lan ra trên sàn.

Ellie bấu vào thành cửa tử lạnh, nhìn chăm chăm vào đống đổ

vỡ. Bạn biết mình bị ốm khi không còn đủ sức để chửi thề, “Mẹ
kiếp.”

Vì chẳng thể dọn dẹp được nên nàng cầm cốc nước và lết về

giường. Uống thêm hai viên thuốc giảm đau nữa. Nhắm mắt lại và
chập chờn, cái đầu lên cơn sốt của nàng mơ những giấc mơ rời lạc,
đầy lo âu...

Giờ nâng thấy ngạt thở, bị một con gấu xám to đùng đè lên và

điện thoại đang đổ chuông reng, reng, reng...

Rồi, đây không phải con gấu. Ellie vùng ra khỏi cái chăn lông vịt

và tìm được chiếc điện thoại ngay khi nó kêu đến tiếng thứ năm,
cũng là tiếng cuối cùng.

Giọng khàn khàn và ngái ngủ, nàng nói, “A lô?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.