Ngô Vũ Thần say sưa ngắm nhìn khuôn mặt nàng, hắn chợt vươn tay
chạm vào mái tóc dài như suối. Du Huân Huân giật mình “Chuyện gì…?”
“Hoa.” – Hắn cầm cánh hoa vương trên tóc nàng, hôn nhẹ lên cánh
hoa, khóe miệng cong lên.
Khuôn mặt nhỏ bé thoáng chốc đỏ bừng, nàng có cảm giác như hắn
vừa hôn tóc mình “Hoa cái gì mà hoa??”
Ngô Vũ Thần mỉm cười, nhéo nhẹ bên má trắng nộm của nàng, không
nói thêm, đôi mắt từ từ nhắm lại. Du Huân Huân trầm mặc nhìn hắn, đây là
lần thứ hai nàng nhìn thấy vẻ mặt lúc ngủ của hắn… rất dịu dàng! Bàn tay
nhỏ nhắn vuốt tóc Ngô Vũ Thần, mái tóc màu nâu khá mượt. Nhìn hắn lúc
này rất bình yên, đột nhiên, Du Huân Huân muốn hôn hắn?! Ý nghĩ vừa
thoáng qua mặt nàng liền đỏ ửng “Huân Huân, mày điên rồi sao, suy nghĩ
bậy bạ.”
Du Huân Huân ngập ngừng một lúc, ánh mắt lại nhìn hắn, nàng không
tự chủ mà cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng đầy khiêu gợi của Ngô Vũ Thần.
“Điên…rồi… mình vừa làm gì vậy?” – Du Huân Huân bụm miệng lắc
đầu, nàng đau khổ che mặt tự trách bản thân vì đã hôn hắn.
Nhưng khóe miệng người nọ chợt giương lên, thật ra hắn không hề
ngủ chỉ là nhắm mắt thôi. Không ngờ nàng lại hôn lén hắn.
Du Huân Huân đang che mặt đột nhiên một bàn tay chạm vào mặt
nàng, Du Huân Huân giật nảy người, cặp mắt to tròn giao với đôi đồng tử
màu xanh. Hắn nhếch miệng cười tà “Vừa làm gì vậy?”
Du Huân Huân lúng túng. “Tôi…tôi…đang đọc sách.”
“Thật sao?”