– —
Hàng mi dài cong vút khẽ cử động , rồi từ từ mở ra , sau lớp nước
trong veo là một không gian màu trắng , Du Huân Huân nhìn xung quanh ,
mùi hương quen thuộc tỏa ra khắp căn phòng , đây…là phòng của nàng ở
Du gia , bên ngoài vẫn còn mưa rào , nàng không biết mưa từ lúc nào .
Gượng người ngồi dậy , đặt bàn chân xuống đất , nàng tự hỏi sao nàng lại
về được đây và còn…Ngô Vũ Thần ?!? Du Huân Huân bước nhanh mở cửa
đi ra ngoài.
“Huân nhi, con tỉnh rồi sao ?” – Du mẫu thấy nàng đi ra , liền bước
đến hỏi.
“Mẹ , sao con…?”
“Là do Chấn Nam đưa con về đấy , cũng may là Vũ Thần nó đã sửi
ấm cho con , nên con mới còn sống đấy.”
“Vậy…anh ấy đâu ?”
“Ở nhà Vũ Thần , đang nghỉ ngơi . Nó vì cứu con mà để cho cơ thể
chịu lạnh đến nổi ngất đi , xém chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng.” – Bà
lắc đầu cảm thán , bà cũng không ngờ hắn lại yêu con bà sâu đậm đến thế
ngay cả tính mạng cũng không màng , bọn họ chỉ sống với nhau 1 năm rưỡi
thôi mà tình cảm đã như thế . Vậy mà bà cứ lo , Huân Huân sẽ bị ăn hiếp.
“Con…con phải đi gặp anh ấy…”- Vừa nghe xong , nàng đã vội chạy
đi , xém chút nữa là ngã xuống đất cũng may Du Ái My xuất hiện và đỡ
nàng.
“Em không sao chứ ? Cơ thể em vẫn còn yếu đừng chạy lung tung.”
“Nhưng mà….nhưng mà em muốn gặp Vũ Thần.”