YÊU EM HƠN CẢ SINH MỆNH - Trang 221

Hắt đặt nàng xuống giường , hôn lên vầng trán rộng , nỗi thống khổ

này chỉ mìn hắn thấu hiểu. Mọi người xung quanh lần lượt ra ngoài , họ đều
biết lúc này người đau khổ nhất chính là hắn….

– — –

Du Huân Huân ngủ từ sáng hômnay cho đến sáng ngày mai , bác sĩ

nói đây là tác dụng phụ của thuốc nên không sao , mọi người theo kế hoạch
đã đến hiện trường tìm những dấu vết như tro cốt của vợ chồng Du tổng và
hỏa tán Du lão rồi đem tro cốt lên máy bay đưa về Bắc Kinh , Ngô Vũ Thần
thì ở lại cùng nàng. Du Huân Huân khẽ mở mắt , đầu nàng chợt đau nhức ,
đôi mắt to tròn nhìn xung quanh , căn phòng lúc này không một bóng người
, nàng buồn bã đặt chân xuống đất , mở cửa bước ra ngoài , nàng đói rồi.
Trong lòng chợt dâng lên cảm giác cô đơn đến đáng sợ .

Du Huân Huân bứơc dọc theo hành lang dài của bệnh viện , được một

lúc nàng thẫn thờ nhìn xung quanh , hình như nàng đã bị lạc . Du Huân
Huân thở dài , đứng lạc lõng giừa hành lang , đôi mắt dâng lên một lớp
nuớc trong veo , nơi đây quá xa lạ với một người không còn trí nhớ , nàng
tự hỏi những người ngày hôm qua hiệnđang ở đâu , tại sao lại để nàng một
mình ? “Hic….” – Tiếng nấc nhẹ chợt vang lên , đôi chân lại tiếp tục bước ,
đột nhiên từ phía sau , một cánh tay nắm lấy cổ tay nàng , kéo cơ thể nhỏ
bé vào lòng, tấm lưng mảnh khảnh dính sát với lồng ngực vạm vỡ , chưa
kịp lên tiếng , thanh âm trầm thấp đã vang lên “Em đi đâu vậy , có biết là
anh tìm em lâu lắm không ?”

Du Huân Huân ngứoc mắt nhìn , trên khuôn mặt trắng mịn vẫn còn

lớp nước lạnh lẽo , hắn giật mình hỏi “Em đau ở đâu sao ? Sao lại khóc ?”

Du Huân Huân dựa đầu vào lòng hắn , lí nhí trả lời “Em đói nên đi

mua chút đồ ăn , vừa nãy tỉnh dậy không thấy ai hết , sợ mọi người sẽ bỏ
rơi em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.