“Chà….lão đại à , nhìn cô ta cũng được đấy.” – Một giọng nói xa lạ
vang lên , câu nói của hắn khiến nàng sợ hãi lùi lại.
“Cậu câm miệng lại đi , hừ….cô ta chỉ là một món đồ chơi để tôi hành
hạ Ngô Vũ Thần thôi , đừng có động vào.” Một giọng nói khác lên tiếng ,
hắn nhếch miệng cười , đưa tay giữ chiếc cằm thon nhỏ “Cô ta….chính là
người phụ nữ hắn yêu thương nhất , tôi muốn hắn…phải nhìn thấy người
mình yêu hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm.” Nói xong hắn hất mạnh
Du Huân Huân khiến nàng ngã xuống đất , nàng càng thêm sợ hãi
“Vậy sao anh không gọi hắn đến ?”
“Không cần , tôi….muốn hắn không thể gặp mặt cô ta lần cuối…”
Du Huân Huân hít một hơi thật mạnh , nuốt hết mọi sợ hãi và run rẩy
vào trong “Các người….tại sao lại làm vậy với Vũ Thần ? Tại sao lại ghét
anh ấy đến thế ?”
“Vì….Bắc Kinh này…chỉ có duy nhất một người có quyền , giống
như trong rừng chỉ có thể tồn tại một chúa sơn lâm ! Cho nên…Ngô Vũ
Thần bắt buộc phải chết.”
Du Huân Huân giật mình , nàng không tin được những gì mình vừa
nghe , chết ?! Người đàn ông của nàng….phải Chết ?!!?
Người nọ nhếch miệng cười khẩy , giọng điệu vô cùng ghê rợn “Nghe
nói cô đã bị mất trí nhớ…nhưng không sao , để tôi nhắc lại : Vụ tai nạn của
3 tháng trước khiến cho gia đình cô phải chết…chính là do tôi làm . Khiến
cô ra nông nỗi này cũng là do tôi…”
Du Huân Huân ngớ người…3 tháng trước…không phải là khoảng thời
gian nàng nằm bệnh viện sao ?