Ngô Vũ Thần đau lòng ôm nàng vào lòng , thanh âm trầm ấm khẽ
vang “Không phải do em…em không có lỗi….người đánng trách là
anh….”
“Tại sao anh lại là người của hắc bang ? Tại sao ? Tại…sao ???
huhuh…u…..” – Nàng bật khóc đánh liên tục vào hắn , nấc lên từng tiếng.
“Anh xin lỗi…xin lỗi em…Huân Huân…”
“Vũ Thần…ba mẹ và ông của em chết rồi….phải làm sao đây ? làm
sao đây….”
Hai bàn tay to rộng áp vào khuôn mặt nhỏ bé , hắn hít thật mạnh ,
ngay cả giọng nói cũng run lên “Huân Huân….em đừng như vậy….không
ai trách em đâu….Huân Huân à….cầu xin em….đừng như vậy nữa….”
Du Huân Huân vẫn không ngừng khóc , khóc mệt rồi ngủ , Ngô Vũ
Thần ngồi im lặng nhìn nàng say giấc , đau lòng hôn lên trán nàng , sắc mặt
liền thay đổi , thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên “Phàm là kẻ nào dám
động vào em….thì anh…sẽ phanh thây hắn thành trăm mảnh , mạng-đổi-
mạng !”
– —
Mấy ngày liền Du Huân Huân tuẹ giam mình trong phòng , không ăn
cũng không uống , ngồi co ro bên góc phòng , đôi mắt vô hồn không chút
sưc sống , Ngô Vũ Thần đã dùng mọi cách nhưng đều vô dụng , không
nhận được bất cứ câu trả lời nào của nàng , người trong Ngô gia cũng giúp
một tay nhưng cũng như vậy…
Du Ái My bước vào căn phòng hiu quạnh , nhìn em gái mình ngồi thơ
thẫn , cô khẽ cất tiếng “Tiểu Huân…là chị.”
“…..”