“Con muốn chờ Vũ Thần tỉnh dậy , con có rất nhiều điều muốn hỏi
anh ấy…”
Bà cũng hết cách , quay lưng bỏ ra ngoài , Ngô gia ngồi ở ngoài nhìn
bà bước ra , đưa mắt nhìn . Ngô phu nhân chỉ lắc đầu , mọi người đều hiểu
rõ , cái lắc đầu đó có nghĩ là gì….
****
Ngô Vũ Thần nhíu mày mở mắt , bây giờ đã là đêm khuya , hắn mệt
mỏi thở dài , chợt phát hiện ra bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ngủ , hắn đưa
tay vuốt tóc nàng , nếu không nhờ Trần Đình , có lẽ nàng đã không ngồi
đây….Ngô Vũ Thần đưa tay , nâng người nàng dậy , bế lên giường , cũng
may viên đạn chỉ sượt qua vai , nên hắn có thể cử động được , vòng tay ôm
chặt lấy cơ thể nhỏ bé , khẽ cất tiếng “Bà xã….cũng may là em không
sao…”
Khi Du Huân Huân thức dậy đã là sáng hôm sau , nàng dụi mắt ngồi
dậy , phát hiện ra mình đang nằm trên giường , căn phòng lại trống
không….Du Huân Huân vội chạy vào toilet rưa mặt rồi đi ra…Ngô Vũ
Thần…hắn đã đi đâu rồi ?
Vừa định đưa tay mở cửa thì cánh cưa màu trắng tự động mở ra , cặp
mắt to tròn ngẩn người nhìn. Ngô Vũ Thần thấy mình đang bị nhìn chằm
chằm , hắn đưa tay nhéo nhẹ bên má trắng nộn , cất tiếng “Mặt anh dính gì
sao ?”
“Vũ Thần , anh đi đâu vậy ?”
“Anh đi gặp bác sĩ có chút chuyện…em có đói không , để anh….”
“Vũ Thần…hic….” – Chưa nói hết câu , nàng đã ôm chầm lấy hắn ,
nhẹ nấc lên từng tiếng , Ngô Vũ Thần vuốt tóc nàng , khẽ hỏi “Sao vậy ?”