YÊU EM HƠN CẢ SINH MỆNH - Trang 39

tiếng “Tôi biết”.

Nàng mím môi, trừng mắt nhìn hắn, rất muốn đánh vào bản mặt ngông

nghênh kia. Dường như hắn rất thích nhìn nàng tức giận, khóe miệng chợt
giương lên. Hắn đưa tay bế nàng lên, Du Huân Huân vùng vẫy “Bỏ tôi ra…
Mau thả tôi xuống!”

“Nếu cô còn làm ồn, đừng hỏi tại sao bị cưỡng hôn.”

“Ưm” – Nghe cấu nói của hắn nàng liền đưa tay bụm miệng lại, im

lặng để hắn đưa đi, trong lòng hắn rất hài lòng, xem ra hắn sẽ bắt nạt nàng
dài dài…

Bữa tối, nàng ngồi ăn cơm một mình, cái bàn gỗ, to rộng, món ăn cũng

rất nhiều nhưng chỉ có một mình Du Huân Huân, vừa nãy Ngô Vũ Thần
đưa nàng vào phòng ăn rồi đi khỏi, hắn nói không thích ăn cơm chung với
người khác nên nàng phải ăn một mình. Nàng thở dài, ăn một mình thật là
buồn chán…

“Gì mà không thích ăn cơm chung với người khác chứ? Không muốn

ăn với tôi thì nói thẳng đi.”

“Cô ăn lâu vậy sao?” – Thanh âm trầm thấp chợt vang lên, nàng ngước

nhìn. Ngô Vũ Thần một tay đút túi một tay cầm ly nước đăm đăm nhìn
nàng… Hắn vào đây lúc nào vậy?

“Tôi không thích ăn một mình. Mà chú vừa đi đâu vậy?”

Hắn không trả lời, đứng im lặng, ánh mắt vẫn hướng về nàng. Du

Huân Huân ngớ người, thấy hắn nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng có
chút bối rối.

“Này!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.