YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 122

Thái độ của bà lão làm cho cả ba người chúng tôi cùng sững sờ, riêng với

cô Mônica có chút gì đó như đang hối hận. Đúng là trên đời này có những
việc mà con người ta không thể nào lường trước được.

“Ôi... xin bà hãy bình tĩnh...”

Cô Mônica đứng bật dậy và tiến đến gần phía bà lão. Khuôn mặt bà lão

lúc này bệch ra như thể do bà bàng hoàng quá đến nỗi muốn khóc mà không
thể khóc được.

“Tại sao lại làm thế? Cướp được tiền rồi thì phải thả cho người ta sống

chứ. Cứ lấy hết tiền đi cũng được nhưng đừng giết chết người ta thế chứ.
Tiền mất đi còn có thể kiếm lại được chứ người mất đi rồi thì làm sao mà
sống lại được. Chết rồi đâu có sống lại được...Có phải đời người dài hàng
trăm năm đâu... dù thế nào thì cũng phải để cho người ta sống chứ...”

Bà lão bật khóc. Và kèm theo tiếng khóc là những tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Một tay bà lão vẫn đang cầm chặt miếng bánh, còn tay kia đang vò chặt cái
khăn tay nhàu nhĩ rồi cả người bà run lên và nước mắt trào ra. Đến giờ tôi
mới phát hiện ra Yoon Soo và bà lão cùng mặc hai bộ đồ có màu xanh ngọc
bích cũng như cả hai đều đang co dúm người lại. Bộ Hanbok của bà lão
đúng là tình cờ trùng màu với bộ quần áo tù nhân của Yoon Soo, nhưng
điều lạ lùng mà tôi muốn nói đó là cả hai người lúc này đang có cùng một
động tác giống nhau: co dúm người lại. Yoon Soo tất nhiên vẫn run lẩy bẩy
từ lúc bước vào đây đến giờ. Những giọt mồ hôi lạnh ngắt đang chảy dài
trên khuôn mặt anh ta - nói thế nào nhỉ - nó đang thi nhau rơi xuống như
một cơn mưa rào.

Ông quản giáo Lee đứng dậy, hình như là ông ấy định đưa Yoon

Soo quay về phòng giam.

“...Khoan đã, xin ông đợi cho... chỉ một chút thôi...”

Bà lão vừa khóc vừa nói. Ông quản giáo Lee tỏ ra hơi khó xử trước tình

huống này nhưng vẫn nhẫn nại ngồi xuống. Cô Mônica đưa cho bà lão một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.