YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 166

“Alô. Hôm nay ở khu ngã tư Gang Nam có mấy vụ tai nạn ôtô đâm nhau

và chúng tôi đang phải giải quyết ở đó. Vì thế nên chắc chúng tôi sẽ đến
chỗ cô báo muộn một chút. Chúng tôi cũng sẽ cố gắng đến đó thật nhanh,
thế nên xin cô đừng bấm gọi 112 nữa...”

Giọng nói của ông cảnh sát nghe thân thiện cứ như là của dịch vụ quảng

cáo bảo hành xe ô tô vậy. Ông ta còn giải thích rõ ràng cả lý do đến muộn
cũng như mong tôi lượng thứ nữa. Đứa học sinh bị cả nhóm dưới kia đánh
đã bị ngất, trong khi tôi và ông cảnh sát nói chuyện với nhau. Tôi nhìn đồng
hồ, bây giờ đã quá 4 giờ 20 phút. Cảnh sát nước Đại Hàn dân quốc này vĩ
đại thật - tôi mỉa mai.

Một lúc sau tôi mới nghe thấy có tiếng còi báo động của xe cảnh sát. Tôi

nắm chặt hai bàn tay và yên tâm đứng đợi mấy ông cảnh sát đến dạy cho
nhóm trẻ hư đốn kia một trận. Có ba bốn đứa trong nhóm ấy chạy ra phía
ngoài công viên như để nghe ngóng tình hình. Rồi chúng lại chạy vào và hô
nhau giải tán. Chắc chắn là chúng cũng đã nghe thấy tiếng còi của xe cảnh
sát. Tiếng chuông điện thoại lại reo.

“Cảnh sát đây. Chúng tôi chẳng thấy có ai ở trong công viên chỗ cô vừa

báo cả...”.

“Nhưng các ông đang đứng ở chỗ nào?”.

“Chúng tôi đang đứng ở cổng công viên gần khu chung cư Seo

Lyeon”.

“Các ông đang đứng ở công viên nhỏ nằm ở giữa khu chung cư này phải

không?”.

Tôi cầm điện thoại và chạy ra ngoài lan can nhìn xuống. Vì ở giữa khu

chung cư này cũng có một công viên nhỏ có đài phun nước và mấy cái ghế
đá. Tôi nhìn xuống và thấy xe của cảnh sát đang đỗ ở cạnh đấy và đang hú
còi inh ỏi. Tôi thấy cả mấy người phụ nữ đang đẩy nôi cho con ở chỗ đài
phun nước, đang đứng xúm xít lại và nhìn chằm chằm vào xe cảnh sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.