YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 167

“Alô, đấy là công viên dành cho trẻ em của dãy chung cư, luôn có bảo vệ

canh gác. Có thằng điên nào đánh người ở đó đâu. Tôi đã bảo ở công viên
phía sau khu chung cư 109 cơ mà!”

Tôi hét lên.

“Sao cô phải hét lên như thế! Tôi bảo là tôi biết rồi mà”.

Một lúc sau tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Lại là ông cảnh sát đó.

“Nhưng mà xe ô tô có vào được phía sau khu chung cư cô bảo không

nhỉ? Tôi thấy hình như là không có đường đi hay sao ấy”.

Lúc nãy là giọng nói thân thiện như của nhân viên dịch vụ quảng cáo bảo

hành xe ô tô, còn bây giờ là giọng nói gấp gáp khó chịu như của trung tâm
vận chuyển đồ vậy. Tôi cố gắng kìm nén bực bội, cố làm ra vẻ giống một
nhân viên hướng dẫn thân thiện.

“Các ông phải đỗ xe ở phía trước dãy chung cư 109, sau đó đi bộ vòng lại

ra phía đằng sau. Xin các ông nhanh chân lên cho!”

Tôi cầm chặt điện thoại và chạy lại phía cửa sổ ở bếp. Dù sao cảnh sát

cũng đã đến. Vì cảnh sát đã đến nên chắc chắn sẽ không có thêm bất cứ một
đứa nào nữa bị đánh nữa - tôi yên tâm nghĩ vậy. Nhưng nhóm học sinh đã
thì thầm bảo nhau giải tán, có mấy đứa trong nhóm kéo lê đứa bị đánh trốn
theo con đường leo ngược lên núi. Cứ như là một vở kịch đã có sẵn kịch
bản. Khi bọn chúng vừa đi khuất thì cảnh sát cũng vừa bước tới, họ tiến lại
gần chỗ mấy đứa học sinh còn lại đang đứng ở đó. Họ đi chậm rãi cứ như là
đang đi dạo mát. Đứng ở trên tầng cao của chung cư, tôi cảm giác mình
giống như Chúa trời đang từ trên cao nhìn xuống, có thể biết được tất cả
nhất cử nhất động của mọi người bên dưới. Và tiếng chuông điện thoại lại
reo lên.

“Này cô ơi, lúc nãy chúng tôi nhận điện báo khẩn cấp của cô rồi đến đây

nhưng... sao chẳng có ai bị đánh hay bị thương ở đây cả?”

“Ông bảo sao cơ? Sao lại thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.