YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 188

nhưng với một kẻ như tôi, nếu từ giờ có thể sống một cuộc đời khác thì đó
cũng giống là một kỳ tích rồi và tôi muốn thử cái cảm giác đó. Chắc cô
không biết chứ... vì tôi cũng hơi đầu gấu tí mà”.

Những câu anh ta nói khác xa với những gì tôi đã nghĩ trước đó. Và khi

anh ta nói cái câu cuối cùng thì cả ba người chúng tôi lại cùng nhau ôm
bụng cười nắc nẻ.

“Nhưng vì cô bảo là cô không thích tôn giáo nên tôi sẽ không nói đến

những chuyện liên quan đến tôn giáo. Vậy là công bằng nhé. Vì tôi cũng
vốn không thích bị thiệt, nên tôi cũng không muốn thấy người khác phải
chịu thiệt thòi”.

Yoon Soo nhắc lại nguyên xi mấy câu nói mà có lần tôi đã từng nói.

“Được thôi”.

Tôi trả lời.

“Lần trước sau khi gặp và nói chuyện với cô xong, tôi đã suy nghĩ rất

nhiều. Nói chuyện... nói những câu chuyện thực sự, có vẻ như đây là điều
tôi cũng rất muốn, dù tôi chưa biết là nói chuyện theo kiểu ấy thì phải làm
thế nào, nhưng quả thực là tôi rất muốn thử. Ở thế gian này có những câu
chuyện thật, nhưng cũng có cả những câu chuyện giả - nhờ cô mà tôi biết
được điều ấy. Rồi cũng nhờ có cô mà lần đầu tiên tôi biết được rằng một
người như cô, một người được sang Pháp du học rồi khi trở về đã trở thành
một họa sĩ, một giảng viên, gia đình lại giàu có chẳng thiếu thốn thứ gì, vậy
mà cũng là một người không có hạnh phúc...”

Anh ta ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt anh tỏ ra đầy vẻ thông cảm. Tôi cười.

Mấy đứa bạn của tôi cũng có lần nói như thế: “Tóm lại thì mày còn thiếu
cái gì nữa hả?”. Rồi cả mẹ tôi, cả các anh trai của tôi nữa, tất cả họ cũng
từng một hai lần nói câu ấy. Chỉ có duy nhất một người - đó là cô Mônica,
cô chưa bao giờ nói câu ấy với tôi. Ngược lại, có lần cô còn bảo: “Cái
nghèo của những người giàu đáng sợ và khủng khiếp lắm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.