YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 196

kia. Tôi vẽ cánh tay xanh nhợt và trắng bệch do bị thiếu nắng của anh, cũng
như những vết thương đỏ tấy nơi cổ tay bị còng chặt bằng chiếc còng số 8
mà trong hai mươi bốn tiếng, ngoài ba mươi phút dành cho thời gian vận
động, anh không được ra nắng thêm một phút nào nữa. “Cô có biết là tôi đã
phải chờ đợi ngày thứ năm hằng tuần lâu như thế nào không? Giá như thế
gian này chỉ có mỗi ngày thứ năm thôi thì tốt biết mấy” - Anh đã viết những
câu ấy trong bức thư gửi cho tôi. Cứ như là trẻ con. Nhưng hình như chính
sự trẻ con hồn nhiên ấy đã làm cho tôi nhận ra một điều. Là từ sau khi gặp
anh, lúc nào tôi cũng cảm thấy có lỗi với những tia nắng ấm áp, những cơn
gió mát lạnh thậm chí cả sự mát mẻ tuyệt vời khi ngồi ở trong nhà vào
những ngày hè. Rồi mỗi khi tôi uống cốc soda chanh có đá hay khi mở tủ
lạnh lấy cốc bia tươi vẫn còn nguyên bọt trắng để uống, tôi lại cảm thấy
khuôn mặt của anh chen ngang vào đấy. Những lúc như thế, tôi vừa thấy có
lỗi với anh vừa thấy mức độ thỏa mãn nhu cầu của tôi đang tỷ lệ nghịch với
số tiền mà tôi đã bỏ ra. Tôi nhớ lại câu chuyện kể về một người mẹ của một
phạm nhân tử tù: Sau khi nghe tin con trai mình bị kết án tử hình, bà ấy đã
thuê một căn phòng trọ nhỏ bằng căn phòng giam của con trai mình ở gần
khu trại giam. Khi mùa đông lạnh như cắt da cắt thịt, bà ấy nhất quyết
không bật lò sưởi mà cứ ngồi chịu lạnh như thế. Rồi khi mùa hè oi nóng
đến, bà ấy đóng hết các cửa sổ lại cứ thế ngồi chịu nóng trong phòng. Bà ấy
là một tín đồ Phật giáo, nhưng ngày nào bà cũng hướng về phía trại giam và
vái ba nghìn cái, cũng như ngày nào bà cũng đến thăm con trai trong tù.
Chẳng biết có phải là do trời đất cảm động trước tấm lòng chân thành của
bà ấy hay không mà cuối cùng con trai của bà ấy đã được giảm tội từ tử
hình thành tù chung thân. Câu chuyện này có thật, mọi người ở trong trại
giam này kể lại cho nhau nghe. Còn nữa, có một hôm ở quán rượu, một
người bạn trai của tôi đã kể cho tôi nghe một câu chuyện ở trong quân ngũ.
Cậu ta bảo đừng cười nhạo chuyện đi nghĩa vụ quân sự của thanh niên Đại
Hàn dân quốc nhé, khi cậu ấy còn phục vụ ở trong quân đội, cậu ấy là sĩ
quan của cục tình báo nên cậu ấy biết, những binh sĩ nào không còn mẹ thì
không bao giờ được gửi đi làm nghĩa vụ ở khu phi quân sự DMZ. Thế nên
có thể nói những người mẹ - họ còn có một tên gọi khác, đó là “Tình yêu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.