YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 226

“Chương 23 trong cuốn Thi Thiên có nội dung gì thế ạ? Nó có hiệu quả

thật như vậy à?”

Ông ta nhìn tôi với một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Ánh mắt ấy như soi

mói hỏi tôi: Cô là một người thuộc Hội viên hội tôn giáo mà nội dung đó cô
cũng không biết sao? Rồi lại còn hỏi nó có hiệu quả thật hay không nữa
chứ? Bỗng tôi hơi cảm thấy lo lắng. Biết đâu ông ta lại hỏi tôi thêm: Cô có
thường đi lễ nhà thờ không? Tôi biết trả lời thế nào đây? Nhưng chỉ cần ông
ta nói cho tôi biết chương 23 trong cuốn Thi Thiên ấy có nội dung gì là
được thôi mà, đâu nhất thiết phải tỏ ra quá nghiêm trọng đến như thế. Đã
không trả lời câu hỏi của tôi thì chớ, ông ta lại còn tỏ thái độ giống như
kiểu: nếu cô muốn biết thì về nhà mở sách ra mà đọc!

“Nội dung đó nó thế này: Đức Yahweh là Đấng chăn giữ tôi, tôi sẽ chẳng

thiếu thốn gì. Ngài khiến tôi an nghỉ nơi đồng cỏ xanh tươi, dẫn tôi đến mé
nước bình tịnh... Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, tôi sẽ chẳng sợ tai
họa nào...”

Cô Mônica nói như thể đang cứu vãn bầu không khí lúc đó. Mà nội dung

của mấy câu đó cũng không khó hiểu. Dù không phải là tín đồ của đạo Cơ
Đốc, chắc ai cũng từng được nghe ít nhất một lần rồi.

“À... hóa ra là nó giống cái câu được ghi trên mấy bức tranh treo tường ở

trong các quán ăn ấy nhỉ!”

“À mà...”

Chắc cô Mônica lại sợ tôi nói gì đó hớ hênh nên vội ngắt lời tôi. Vì tôi

lúc nào cũng nói chuyện theo cái kiểu ấy, nên dù bị cô ngắt lời, tôi cũng
chẳng thấy có gì đáng ngạc nhiên.

“À, mà ở Giáo hội Thiên chúa giáo chúng tôi cùng với Giáo hội Cơ Đốc

giáo và Giáo hội Phật giáo đang định tổ chức một cuộc vận động xin bãi bỏ
chế độ tử hình. Ông có muốn tham gia không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.