YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 225

hồi trước cứng đầu lắm, không biết dạo này hắn đã biết hối cải tí nào
chưa?”

Câu hỏi của ông ta khiến tôi hơi bất ngờ. Tôi cảm giác cứ như là trước

đây ông ta đơn thuần chỉ làm việc cho một tổ chức chính phủ nào đó, chứ
không phải là từng làm việc ở trong trại giam. Nếu hôm nay không phải là
lần đầu tiên tôi gặp ông ta, chắc tôi đã trả lời câu hỏi của ông ta theo cái
cách mà tôi vẫn thường hay làm. Đó là: Nếu ông muốn biết tình hình của
anh ta thế nào, ông đi mà gặp rồi hỏi trực tiếp anh ấy!

“Vâng, tôi cũng đang cố gắng cảm hóa anh ta đấy ạ”.

Vừa trả lời xong, tôi thấy ông ta ha ha cười. Sau đó ông ta nói sang

chuyện khác, cứ như là câu trả lời của tôi không phải là câu ông ta đang
muốn nghe lúc này.

“Tôi nghe bảo là bệnh tình của Đức Cha Kim đã khá hơn nhiều rồi.

Chuyện này chẳng phải là một kỳ tích hay sao?”

“Dạo này y học phát triển và cũng có nhiều loại thuốc tốt, hơn nữa bản

thân Đức Cha lại có ý chí mạnh mẽ...”

Giọng điệu của cô Mônica cứ như cô từng là một giám đốc trại giam và

ngược lại giọng điệu của ông từng là giám đốc trại giam nghe lại giống như
giọng điệu của một nữ tu. Tôi thấy hơi tức cười.

“Lần trước, lúc đến thăm Đức Cha tôi đã nói thế này: Đức Cha, hay hằng

ngày ngài thử lẩm nhẩm đọc nội dung của chương 23 trong cuốn Thi Thiên
xem thế nào. Ngài thử xem ạ, biết đâu bệnh của ngài sẽ nhanh khỏi hơn. Vì
trước đây tôi cũng có một người bạn bị mắc bệnh ung thư và tôi đã bảo
người bạn ấy hãy thử làm như thế. Kết quả là người bạn ấy đã khỏi thật...”

Ông ta nói. Giờ thì tôi biết tại sao lúc nãy cô lại nói với ông ta về tác

dụng của y học và thuốc rồi. Nhưng tôi tò mò không hiểu bài thơ trong sách
Kinh Thánh giống như một câu thần chú mà ông ta vừa nói ấy, nó có nội
dung gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.