YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 24

Mà biết đâu đó sẽ là bước đệm cũng như sẽ trở thành nền tảng cơ bản làm
thay đổi hoàn toàn con người tôi thì sao. Việc này cũng có thể ví như việc
từ đây tôi sẽ tháo bỏ đôi giầy bám đầy đất bẩn mà tôi vừa xỏ lúc đi qua cái
sân đầy bùn đất lầy lội, để bước lên một bậc thềm láng mịn rồi bước thêm
một bước nữa lên cái sàn nhà khô ráo sạch sẽ, hay có thể ví như việc tôi sẽ
đường đường chính chính nắm lấy cái phần trọng yếu nhất rồi sau đó cứ thế
mà tiến thẳng tới đích như kiểu người ta bắn cung tên vậy. Thực ra tôi đang
liên tưởng cũng như đang hy vọng đến những việc ấy. Nhưng nụ cười e thẹn
quá mức của anh ta lúc anh nhìn tôi lại có gì đó như đang nói là anh vừa nói
dối. Tôi đã cố thử phỏng đoán xem anh ta đang nói thật hay nói dối nhưng
có vẻ như tôi đang mơ hồ tin rằng anh đã nói thật. Lần này sẽ là lần cuối
cùng, tôi như đang lẩm bẩm nói chuyện với chính mình, một lần thôi, hãy
thử tin một lần cuối cùng này thôi. Mà thực ra nếu có tính toán thiệt hơn với
anh ta thì dù ngay bây giờ anh có ngỏ ý muốn sống thử với tôi hay dù tôi
phải xem xét những tổn hại khác sẽ đến với một cô gái “thuần khiết” như
tôi thì tôi thấy nó cũng không thành vấn đề. Vì hồi đi du học ở Pháp, tôi
cũng đã từng sống thử với vài người đàn ông. Tôi sống thử với mỗi người
hơn một tháng. Thế nên dù anh ta có nói thẳng là anh đã vất bỏ cái cô gái
kia - cái người có đôi bàn tay thô ráp không hề phù hợp với khuôn mặt xinh
xắn ấy, rồi kết hôn với tôi - một người sau khi đi du học về ngành mỹ thuật
trở về, đã mở một triển lãm tranh cá nhân với sự trợ giúp của mẹ rồi sau đó
tham gia giảng dạy tại trường đại học thuộc quyền quản lý của gia đình - dù
có thế đi chăng nữa thì anh ta cũng không có gì đáng bị phê phán cả. Và cả
tôi nữa, thực ra tôi thấy việc đó cũng không phải là một việc quá lạ lùng hay
phi đạo đức gì. Vì những người xung quanh tôi họ cũng đều sống và kết
hôn kiểu như vậy. Nhưng sao càng nghĩ tôi lại càng thấy mình không thể
kết hôn với anh ta được. Tôi bỗng nhớ đến chuyện ngày xưa tôi đã từng vừa
đứng khóc ở một ngã tư đường nơi xung quanh có bao nhiêu người đang đi
qua đi lại vừa hét lên: “Anh đi đi! Đi luôn đi và đừng bao giờ xuất hiện
trước mắt tôi nữa”, dù trong thâm tâm tôi rất muốn nói: “Em yêu anh, yêu
anh lắm, yêu đến chết đi được” với anh chàng người yêu đầu tiên của tôi,
khi tôi biết mình không thể kết hôn được với người ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.