YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 28

lúc nghe giọng nói đầy dứt khoát của cô về việc tính đến thời điểm này tôi
đã tự sát đến ba lần, chẳng hiểu sao tự dưng tôi cũng thấy mình nhạt nhẽo
tầm thường thực sự. Tôi bỗng muốn hút một điếu thuốc.

“Người như cháu thì giúp được gì ạ?... Cháu chỉ biết uống rượu, hút

thuốc và nói ra những lời lẽ châm chọc... Ngoài việc làm cho bầu không khí
xung quanh lúc nào cũng trở nên căng thẳng ra thì cháucó làm được việc gì
nên hồn đâu ạ”.

Lúc tôi tự nói về mình như vậy cô đã nhìn tôi chằm chằm như ngụ bảo

rằng hóa ra con bé này nó cũng biết bản thân mình không ra gì như vậy đấy.

“Có người muốn gặp cháu. Ý cô là có người muốn nghe cháu hát”.

“Cô! À không nữ tu Mônica, không phải là cô định bảo với cháu là cùng

cô đi biểu diễn trên sân khấu vào ban đêm đấy chứ? Chẳng lẽ tu viện dạo
này thiếu thốn tài chính đến mức phải nhờ một cô ca sĩ hết thời như cháu đi
hát ở quán cà phê vào ban đêm để kiếm thêm tiền? Thật là không thể tưởng
tượng nổi!”

Tôi cười ngặt nghẽo. Tự tôi cũng biết là mình có hơi quá lời nhưng cái

thói quen cũ trong con người tôi nó vậy, vì tôi hay thích diễn kịch kiểu ấy
trước mắt người khác, cũng như nhiều khi tôi nói những câu đó một cách
quá tự nhiên đến mức đánh lừa được cả đối phương đang ngây ngô không
hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng cô vừa tỏ vẻ như không thèm chấp cái thói ăn
nói xấc xược ấy của tôi, vừa giả vờ như không nghe thấy gì. Tuy nhiên có
một điều... Đó là cô Mônica không hề cười.

“Có người muốn nghe bài Quốc ca cháu từng hát”. Cô chậm rãi nói.

“Gì cơ! Hát Quốc ca?” “Ừ, hát Quốc ca...”

Tôi cười. Có vẻ như có một điều gì đó khá thú vị đang chờ đợitôi đây.

Nếu đối xử với người khác như quái vật thì sẽ trở thành quái vật.

Tâm lý học tội pham.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.