YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 40

“Con...”

Anh ta ngập ngừng ngắt lời cô đang nói. Giọng anh nghẹn ngào chùng

xuống giống như thể anh đã khổ tâm suy nghĩ từ lâu lắm và đến tận bây giờ
mới dám mở miệng để nói.

“Con chẳng có ý chí và cũng chẳng có hi vọng sống đâu. Nên nếuSơ còn

sức thì Sơ hãy đi giúp đỡ những người bất hạnh khác. Con đãgiết người. Vì
thế con chết như thế này là đáng lắm rồi... Con đến đây cốt chỉ để nói với
Sơ câu ấy!”

Anh ta đột ngột đứng lên như thể anh đã nói xong tất cả những điều cần

nói. Lúc anh vừa đứng lên ông quản giáo cũng ngay lập tức đứng bật dậy
theo mà chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên hay ngỡ ngàng một chút nào. Khi ăn
bánh anh phải cuộn tròn người lại giống như một con vật đáng thương được
người ta cho ăn bằng cách ném thức ăn xuống đất, nhưng sau cái câu nói và
hành động vừa rồi thì rõ ràng tôi cảm nhận được từ anh một điều gì đó rất
mãnh liệt - nó giống như là sự uất ức cực độ được phát ra từ một-con-
người. Hóa ra những kẻ tử tù cũng có cái gọi là lòng tự trọng - một suy nghĩ
hơi ngốc nghếch chợt thoáng qua trong đầu tôi.

“Chờ một chút, Yoon Soo à... chờ Sơ một chút!”

Cô vội vàng gọi anh ta lại. Còn anh, cứ mặc kệ và vẫn đứng quay lưng lại

với cô. Cô hơi rơm rớm nước mắt khi nhìn anh. Có vẻ như anh cũng đã nhìn
thấy điều đó nên mặt anh tự dưng méo xệch lại. Và tôi nhận thấy rõ ràng
trên khuôn mặt đang méo xệch ấy không phải chỉ có sự chau mày hay sự
nhăn nhó đơn thuần, mà ở đó có một sự sụp đổ thì đúng hơn. Nói chính xác
thì nó giống như cái mặt nạ mà anh ta đã cố tình tạo ra từ nãy đến giờ đã bị
ai đó xé toạc. Thế nhưng, một cách nhanh chóng cái biểu hiện đó như bị tan
biến tức thì và thay vào đó lại là một cái ánh mắt giễu cợt. Cô luống cuống
lôi ra một thứ gì đó từ trong cái bọc to mà cô đã cất công chuẩn bị và mang
đến đây từ sớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.