YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 38

hoàn toàn chỉ là cảm nhận của riêng tôi mà thôi, nhưng có một điều, là
không hiểu sao ngay từ lúc vừa bước chân vào đây tôi đã thấy ở anh có một
cái gì đó hơi na ná với mình. Trực giác của tôi hầu như chưa từng phán
đoán sai một lần nào nhưng sao... sao cái sự na ná ấy nó không phải xuất
phát từ một người bình thường khác mà lại là từ một tên tử tù cơ chứ. Nói
thực thì tự tôi cũng thấy lạ và thấy khó hiểu với bản thân mình khi nghĩ anh
có cái gì đó giông giống với tôi. Đêm qua tôi đi ngủ rất muộn và rồi sáng
nay lại phải dậy sớm để lái xe đưa cô đi thẳng tới đây nên lúc này tôi cũng
cảm thấy bụng hơi đói, tôi muốn ăn một cái gì đó dù chỉ là một mẩu bánh
thôi cũng được, thế nhưng khi nhìn thấy anh đang phải chụm hai tay lại
giống như một con sóc rồi phải co toàn thân lên trông rất khổ sở thế kia mới
ăn được một miếng bánh, miệng tôi chẳng còn cảm giác muốn ăn gì cả. Lúc
đó trong đầu tôi chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, đó là: Con người kia,
không biết anh ta đã làm gì mà phải vào đây nhỉ? Cô Mônica cầm lấy mấy
cái bánh đưa cho ông quản giáo Lee và tôi mỗi người một cái và bảo ăn đi,
còn cô thì chỉ ngồi uống mỗi cà phê.

“Thế... con sống ở đây thế nào rồi? Đã quen được chút nào chưa?”

Anh ta ngừng nhai miếng bánh đang ăn dở trong miệng lúc nghe cô hỏi.

Một sự yên lặng vô hình như bao trùm lấy căn phòng có vài tia nắng yếu ớt
của mùa đông chiếu vào, sự yên lặng - hay đó là sự căng thẳng của cả bốn
con người đang ngồi lặng lẽ ở trong này cũng nên. Anh ta chầm chậm nhai
nốt miếng bánh trong miệng rồi ngập ngừng trả lời:

“Con đã nhận được thư của Sơ rồi. Thực ra là hôm nay con cũng không

định ra đây đâu... nhưng vì con nghĩ là nên đến đây để nói với Sơ một điều.
Với lại ông quản giáo Lee cũng bảo với con là trong ba mươi năm nay dù
trời mưa to hay có bão tuyết, lúc nào Sơ cũng đều đặn đi tàu điện ngầm rồi
lại đi xe bus đến đây. Nếu không phải là vì câu nói ấy thì con đã không ra
đây. Vì điều đó... nên... con đã ra đây!”

Anh ta ngẩng đầu lên. Khuôn mặt anh lúc này trông bình thản đến lạ

thường. Nhưng sao cái sự bình thản ấy nhìn chẳng hề tự nhiên chút nào, nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.