"Vậy hả. Cái người bận rộn kia gần đây cũng bắt đầu nhàn rỗi rồi."
Giọng nói của Tiêu Ất nhàn nhạt, khóe miệng không tự chủ lộ ra chút ít
khổ sở, xoay người đi mời chào một đôi tình nhân trẻ. Sau khi hết bận rộn,
cô ấy trở về vê vê tiền giấy ở trong tay: "Tiểu Hạ, cậu nói đến khi nào
chúng ta mới có thể kiểm đủ tiền để trả tiền đặt cọc đây."
Mạnh Hạ lắc lắc đầu, cô thật đúng là rối tinh rối mù, vận khi đời người
không thể nói rõ ràng. Một đêm trôi qua rất nhanh, màn đêm bị phá tan, tựa
hồ cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
************************
Ngày hôm sau vào lúc rời giường, tinh thần của Mạnh Hạ rất tốt, chỉ là
sắc mặt lại vô cùng tái nhợt. Trải qua từng biến cố, thân thể của cô cũng bị
tổn thương nặng nề, mỗi ngày vào lúc thức dậy, thường là cảm thấy đầu
váng mắt hoa. Còn có một khoảng thời gian, buổi sáng bị ngất cũng là
chuyện bình thường. Thật may là phụ nữ có thể dùng đồ trang điểm để che
giấu đi.
Cô không quen dùng những thứ này, nhưng cô không muốn khi gặp
Từ Dịch Phong, trông mình lại quá mức vô lực.
Tại khu bắn súng ở Thành Nam, Mạnh Hạ đón xe bus đến nơi đã hơn
chín giờ. Đưa tầm mắt nhìn đi, mà một mảng màu xanh biếc tươi tốt, tâm
tình của cô trong chốc lát cũng thoải mái hơn.
Từng ngọn cây cọng cỏ hầu như vẫn còn rất quen thuộc, nơi này trước
kia cô cũng thường xuyên tới, có đôi khi đi theo Mạnh Tiêu, hơn nữa còn
như là cái đuôi chó đuổi theo sau lưng của Từ Dịch Phong. Từ Dịch Phong
rất thích chơi bắn súng, cô nhớ rõ kỹ thuật của hắn rất chuẩn, cô đã thường
xuyên theo dõi như si như say, về sau… cô còn cãi lý, quấn quýt lấy Mạnh
Tiêu đòi anh dạy cho, Mạnh Tiêu luôn mang một vẻ mặt tức giận, chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép.