YÊU THƯƠNG - Trang 145

Tiêu Ất đứng vụt lên, cái ghế nặng nề đổ xuống mặt đất, cô dùng lực

mạnh mẽ tóm lấy cổ áo vấy bẩn của hắn, hét lên thê lương: "Tiêu Giáp!"

"Yên lặng." Một tiếng nghiêm túc cảnh cáo.

"Ui da, em nhẹ tay một chút." Tiêu Giáp kêu đau.

Mạnh Hạ vội vàng kéo Tiêu Ất ra, ánh mắt của cô dừng lại ở trên cổ

tay của Tiêu Giáp, chiếc còng tay kia đâm vào đôi mắt của cô, từng đợt độn
lên đau nhức. Cha của cô chính là bị nó đưa đi, từ đó đến nay vẫn chưa có
đi ra.

Mạnh Hạ cay cay mũi: "Tiểu Giáp ca, anh thật khờ."

Tiêu Giáp cúi đầu xuống, hay tay gắt gao nắm chặt, cười cười ngoan

ngoãn thật thà: "Là anh quá vô dụng. Mạnh đại ca để cho anh trở về chính
là muốn bảo vệ mọi người, nhưng anh lại không làm được cái gì hết."

Qua một cái chớp mắt, Tiêu Giáp liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng

đọng: "Tiểu Hạ, không cần phải vì anh mà đi cầu xin hắn. Nếu đã làm thì
anh không hối hận."

Mạnh Hạ cắn môi, cái cảm giác mắc lỗi quen thuộc này lại một lần

nữa tập kích vào toàn thân, làm cho cô tự trách bản thân mình, không cách
nào đối mặt được với hai anh em bọn họ.

"Tiểu Giáp ca, nhưng em thật sự không thể chịu được thân nhân của

mình từng bước, từng bước rời khỏi." Đôi mắt của cô đã dâng đầy nước, lại
cố nén không để tràn ra: "Hôm nay những gì em quan tâm cũng đã nhiều
như vậy, chẳng lẽ còn muốn em buông bỏ sao?" Cô lẩm bẩm nói ra.

Tiêu Ất xoay người dì, khuôn mặt đã đầy nước mắt.

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.