Mục Trạch sắc mặt thâm trầm trở lại phòng bệnh.
Lúc mở cửa ra, lại phát hiện trong phòng bệnh có thêm một người.
Anh đứng ở chỗ đó, khí nóng từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đến đỉnh đầu,
hai tay gắt gao nắm lại thành quyền, kiềm chế chính mình không có xông
lên đem tên mập kia ném văng ra xa. [=)) Anh Trạch ghen ah, cũng may
không phải là Từ điên đến, nếu không chắc là quyết đấu sinh tử luôn >_<]
Hà tiên sinh nghe thấy tiếng động, lúc nhìn thấy Mục Trạch đã hơi
sững sờ.
Mục Trạch lạnh lùng liếc ông ta một cái, vẻ coi thường trong mắt của
anh, Mạnh Hạ tất nhiên nhìn thấy được: "Bác sỹ không phải đã nói là em
bây giờ cần phải nghỉ ngơi thật tốt sao?"
Hà tiên sinh nghe tiếng nói ôn nhu của anh, như có điều suy nghĩ mà
đánh giá Mạnh Hạ, khóe miệng hơi run rẩy.
"Mạnh tiểu thư, tôi đi về trước, cô cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé."
Mạnh Hạ lén thở dài một hơi, kỳ thật vị Hà tiên sinh này cũng không
tệ lắm.
Mục Trạch nghe thấy tiếng thở dài của cô, nhìn vào đôi mắt của cô lúc
này, Mạnh Hạ nhận ra trong mắt của anh có vẻ ngỡ ngàng, lập tức xoay mặt
đi. [Ngỡ ngàng là vì Mạnh Hạ thở dài khi anh đuổi Hà tiên sinh đi ah^^]
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay là một cây kim rơi xuống đất
cũng có thể nghe thấy.
Mục Trạch vẫn bất động mà ngắm nhìn cô, một hồi lâu sau anh mới
trầm giọng nói ra: "Tiểu Hạ, nếu như em muốn kết hôn thì vì cái gì không
cân nhắc suy nghĩ đến anh?" Thái độ của anh có chút khẩn cấp.