đã trầm giọng nói ra: "Tốt."
Anh yêu quý mà đem cô ôm vào trong ngực, hai tay không ngừng run
rẩy.
Mạch Hạ trầm mặc vùi đầu vào ngực của anh, lồng ngực rộng lớn này
tựa hồ có thể chịu đựng được tất cả: "Mục Trạch, thực xin lỗi, tha thứ cho
sự ích kỷ của em. Em biết là mình không nên đồng ý với anh, nhưng mà em
thật sự không còn cách nào, về sau… em sẽ cố gắng để yêu anh."
Mục Trạch cúi đầu xuống, hai người ôm chặt nhau, vào lúc đó, ánh
mắt tự nhiên nhìn thấy dấu vết trên cần cô của cô. Sâu đậm như vậy, anh sít
sao nắm tay thành quyền, đè nén khó chịu ở trong tim. Qua một hồi lâu,
bàn tay mới từ từ buông ra, lời nói mềm mại: "Nha đầu ngốc, có thể lấy
được em, anh cầu còn không được đây."
Thời gian yên tĩnh trôi qua, bên tai của cô truyền đến một tiếng thở dài
thật nhẹ, dường như một làn gió hiu quạnh thổi qua.
****************************
Buổi tối, Mục Trạch về đến nhà đã đem hôn sự trực tiếp nói ra trong
đại sảnh.
Lúc ấy Mục mẫu đã cầm lấy bình hoa bằng thủy tinh mà Kiều Dịch
Kỳ vừa mới đưa tới, ném thẳng xuống mặt đất, một tiếng giòn tan, vỡ thành
mảnh nhỏ, khởi đầu một đêm nôn nóng căng thẳng ở Mục gia.
"Con điên rồi sao? A Trạch!" Mục phu nhân lúc này hoàn toàn đã
không còn nét đoan trang thường ngày, cả người đã lâm vào trạng thái điên
cuồng, con trai của bà lại muốn cưới một cô gái như vậy.
"Mẹ, con chỉ là nói với mẹ một tiếng, các người có đồng ý hay không
cũng không liên quan gì đến con." Mục Trạch đã kiên quyết thì khó có thể