YÊU THƯƠNG - Trang 298

Động tác trên tay của Tiêu Ất dừng lại, cô cúi thấp đầu xuống, trong

miệng nghèn nghẹn, trong mắt là bất đắc dĩ và bi thương: "Sao lại vô cớ
nhắc tới chuyện này?"

Mục Trạch nhếch miệng lên: "Chuyện tai nạn xe cộ, Từ Dịch Phong

đã biết rồi."

Dây chuyền trong tay ngay lập tức rơi xuống, những hạt châu văng

đầy ra xung quanh. Lòng bàn tay của Tiêu Ất đã toát mồ hôi, nhơ nhớp,
cuống họng như bị thứ gì đó chặn lại, giọng nói khàn khàn, điều chỉnh một
lúc lâu, cuối cùng cô mới tìm lại tiếng nói của mình: "Hắn muốn làm gì?"

Trong đầu của Tiêu Ất nghĩ tới đầu tiên chính là Từ Dịch Phong tuyệt

đối sẽ không dễ dàng buông tha, cô khẩn trương nhìn vào Mục Trạch.
Chuyện này, nếu Tiểu Hạ mà biết thì cô ấy sẽ dùng thái độ gì để đối mặt
với bọn họ đây? Tiêu Ất cả đời này đối với việc ấy đã luôn tồn tại một cảm
giác đau đớn trong lòng, cô không muốn lừa dối Tiểu Hạ, nhưng hoàn cảnh
năm đó căn bản không cho cô một lựa chọn nào khác. Ánh mắt của cô hơi
đỏ lên, mơ hồ cảm thấy nặng nề, giấy không gói được lửa.

Cô không dám tưởng tượng thêm, nếu như có một ngày như vậy thì

Tiểu Hạ, Mục Trạch và cả cô nữa, rốt cuộc sẽ trở nên như thế nào.

"Hắn cái gì cũng không làm." Sắc mặt của Mục Trạch trầm trầm: "Ất

Ất, tôi muốn lúc này đưa cô ấy rời khỏi đây."

Tiêu Ất hít hít chóp mũi đã chua xót, cô nắm tay lại, ngắm nhìn người

đàn ông gần trong gang tấc này: "Chỉ cần cậu ấy ổn thì chuyện gì cũng tốt."

Mạnh Hạ mang hộp cơm đi tới, Nhạc Nhạc sít sao lôi kéo tay của cô.

Ba ngày không gặp mà thoáng như đã cả đời. Mục Trạch ngẩng đầu

lên nhìn cô, Mạnh Hạ chỉ gật gật đấu, ánh mặt mất tự nhiên và tránh đi chỗ
khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.