Đàm Dĩnh uống nửa ly nước, ánh mắt ngắm nhìn hắn, im lặng không
lên tiếng.
Từ Dịch Phong cười khô khan một tiếng: "Nhìn con như vậy làm gì?"
"Con trai của ta bây giờ là trưởng thành không giữ được, ta sợ ngày
nào đó nếu như đột nhiên ra đi thì ngay cả cơ hội gặp mặt cuối cùng cũng
đều không gặp được."
"Mẹ, nói lung tung cái gì đó?"
Đàm Dĩnh ngồi dậy: "Dịch Phong, con và Mạnh Hạ ở cùng một chỗ."
Bà nhàn nhạt nói ra.
"Vâng."
Đàm Dĩnh nhếch miệng lên: "Vậy Kỳ Kỳ thì sao? Con có nghĩ đến nó
chưa?"
Từ Dịch Phong nhấp môi dưới một cái: "Mẹ, con chỉ là thử tiếp xúc
cùng cô ấy. Lúc đó con cũng đã nói là để thuận theo tự nhiên, chúng con
cũng không có bất kỳ hôn ước gì…" Hắn dừng lại một chút, ánh mắt tối
sầm lại: "Huống chi con và cô ấy không có phát sinh bất kỳ quan hệ gì."
Đàm Dĩnh ngẩng ra: "Cho dù không phải là Kỳ Kỳ, nhưng con cảm
thấy Mạnh Hạ có thể ở cùng một chỗ với mình sao?"
Mặt mũi của Từ Dịch Phong trong nháy mắt đã lạnh đi, sắc mặt lăng
lệ.
"Chuyện của nha đầu đó và Mục Trạch mẹ cũng có nghe nói." Đàm
Dĩnh khẽ thở dài, ánh đèn trong mắt lưu chuyển: "Đáng tiếc."
Đáng tiếc… Đáng tiếc của Đàm Dĩnh, sợ là cũng chỉ đáng tiếc đứa bé
ở trong bụng kia.