Từ Dịch Phong nhìn thẳng đến, bỗng dưng vung tay hung mãnh đánh
tới một quyền.
Khóe miệng của Giản Ninh đột nhiên nóng rực một hồi, đưa tay lau
ngang, trên mu bàn tay liền vương lại một vệt máu đỏ. Hắn ta ngẩng đầu
lên nhìn về phía Từ Dịch Phong cười nhạt một tiếng: "Ca, Mạnh Hạ nhờ
em gửi một lời đến anh."
"Từ Dịch Phong, cầu xin anh buông tha cho tôi, cả đời này vĩnh viễn
đừng gặp lại." Mạnh Hạ khi nói ra những lời này đã kiên quyết nhiều như
thế nào, hắn có thể nhìn ra được.
"Ca, trong lòng cô ấy đã không có anh."
"Giản Ninh, chuyện của ta còn chưa tới lượt ngươi nhúng tay vào, cô
ấy ở đâu?"
Giản Ninh nhún nhún vai: "Sau khi xác định ba mình không có việc
gì, cô ấy đã rời khỏi rồi. Ca, em cũng không dám lừa anh."
Từ Dịch Phong giễu cợt: "Ngươi tốt nhất là đừng có gạt ta." Trong đôi
mắt đen thoáng hiện lên vẻ hung ác, lúc lạnh lùng xoay người đã nói với
lão Dương đi theo phía sau hắn: "Đưa tiểu tử này lập tức trở về Mĩ, càng
nhanh càng tốt." [Oa~ anh í trục xuất Giản Ninh đi luôn cơ >_<]
Giản Ninh nhún nhún vai, lúc này có dì Hai che chở cho hắn mà, phải
không?
************************
Mạnh Hạ tựa hồ như là đi thật, Từ Dịch Phong căn bản không tra được
một chút tin tức nào. Ngày hôm sau hắn lại chạy tới bệnh viện, cố tình
chạm mặt với Tiêu Ất. Lúc Tiêu Ất nhìn thấy hắn, mà lại làm như nhìn thấy
không khí vậy.