YÊU THƯƠNG - Trang 437

Từ Dịch Phong mở miệng hỏi: "Tiểu Hạ có liên lạc với cô hay

không?"

Tiêu Ất đúng là cảm thấy buồn cười vô cùng, người này làm sao vậy,

lúc có thì không biết quý trọng, cứ đợi đến khi mất đi mới chịu quay đầu lại
nhìn sao? Cô ấy mỉa mai giật nhẹ khóe miệng, nhìn vào Từ Dịch Phong:
"Tối hôm qua chúng tôi đã nói chuyện điện thoại."

"Cô ấy đang ở đâu?"

Tiêu Ất cười lạnh trong lòng: "Vân Nam đó, cậu ấy đi tìm Mạnh Tiêu.

À, nghe nói anh trai cậu ấy bây giờ làm ăn được rất giàu có, không chừng
vì Tiểu Hạ mà sẽ tìm một ông chủ lớn để gả cậu ấy đi. Tiểu Hạ làm thiếu
phu nhân ăn mặc không lo, thật tốt."

Chứng kiến gương mặt của Từ Dịch Phong tối sầm lại, gắt gao nắm

chặt tay, trong lòng của cô ấy cảm thấy sảng khoái không nói ra được.

"Từ Dịch Phong, anh đừng tìm cậu ấy nữa. Cậu ấy ra đi chính là vì

không muốn cùng anh tiếp tục có liên quan gì thêm. Anh vẫn chưa rõ sao,
Tiểu Hạ, đã hoàn toàn từ bỏ rồi." Tiêu Ất bất đắc dĩ thở ra một hơi, ánh mắt
nhìn về xa xăm: "Nếu mà đứa bé kia vẫn còn giữ được, có lẽ, hai người sẽ
còn có hy vọng, gương vỡ lại lành?...... Mà không…" Cô ấy lắc lắc đầu:
"Tôi quên mất, anh và cậu ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng có gì gọi là
trọn vẹn." [Vì không có gì trọn vẹn, cho nên cũng không bị tan vỡ.]

Sắc mặt của Từ Dịch Phong cứng đờ: "Mạnh Hạ trở lại thành phố C

cũng là bởi vì không thể bỏ mặc Mạnh Lý ở đây một mình. Hôm nay Mạnh
Lý nhập viện mà cô ấy có thể rời đi sao?"

Hắn mấp máy khóe miệng, ánh mắt đầy khói mù, lạnh lùng nhìn vào

Tiêu Ất. Cô ấy bị hắn nhìn chằm chằm mà cảm thấy sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.