"Cha, con kính cha." Mạnh Tiêu một hơi làm hai ly rượu.
Tiêu Giáp miễn cưỡng nuốt xuống lời muốn nói, vẻ mặt lo lắng nhìn
vào Mạnh Tiêu.
"Gia gia, con muốn ăn bánh bí ngô." Nhạc Nhạc lay lay tay của ông,
Mạnh Lý ngắm nhìn bé con một chút rồi lại nhìn qua Mạnh Tiêu, lén thở
dài một cái. Thời gian sẽ hòa tan tất cả, ông nghĩ vậy.
.
.
.
Lúc tính tiền đã xảy ra một chuyện nhỏ xen vào ngoài ý muốn.
Quản lý của Hoa Áo tự mình cầm thẻ đi tới: "Mạnh thiếu, Từ Tổng đã
thanh toán xong."
Sắc mặt của Mạnh Hạ liền trắng bệch, tâm tư có chút rối ren.
Mạnh Tiêu trầm mặc ba giây, khóe miệng nhẹ nhàng nói ra: "Tôi thay
mặt mọi người nói tiếng cám ơn Từ Tổng."
Bọn họ lúc đi ra đại sảnh lại cứ không khéo mà gặp mặt Từ Dịch
Phong. Mạnh Hạ nhìn về phía bọn họ, nhất thời trong ngực lại nặng nề.
Sau đó cô đưa mắt liếc nhìn Mạnh Tiêu, chỉ thấy vẻ mặt của anh nhàn
nhạt không có bất kỳ tâm tình gì.
"Dì Nhan….." Cùng với tiếng gọi giòn tan của Nhạc Nhạc, người ở
đằng kia mới quay mặt lại.