Kiều Dịch Kỳ dẫn theo học sinh đi vẽ ngoại cảnh trở về, đi ngang qua
khu phố, cũng không ngờ sẽ gặp được Mạnh Hạ. Lúc ánh mắt của hai
người gặp nhau, đều chỉ mỉm cười tránh đi.
Quan hệ của Mạnh Hạ và Kiều Dịch Kỳ, ngoại trừ có liên quan đến
Từ Dịch Phong thì hai người cũng chỉ làm bạn học thời tiểu hoạc mà thôi.
Nếu đã nhìn thấy nhau thì Mạnh Hạ cũng hướng về phía cô ta mà gật gật
đầu, xem như là chào hỏi.
Kiều Dịch Kỳ nhịn không được mà gọi cô lại: "Mạnh Hạ….. có thể
phiền cô một chút không?"
Mạnh Hạ không khỏi do dự.
"Tôi chỉ là muốn tìm người để trò chuyện một chút."
Mạnh Hạ chợt ngộ ra, rốt cuộc vẫn gật đầu.
Kiều Dịch Kỳ quay đầu lại dặn dò các sinh viên vài câu. Mạnh Hạ
nhìn thấy cảnh tượng này, ngược lại còn có chút yêu thích và ngưỡng mộ.
"Đi tìm chỗ ngồi đi." Cô đề nghị.
***************************
Tìm đến một quán trà sữa, hai người ngồi ở bên cửa sổ. Nhất thời
không nói gì. Mạnh Hạ khuấy ly trà sữa ở trước mặt, cô đã nhiều năm rồi
không có uống, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, ngọt đến phát ngán.
"Sau khi cô trở lại, tôi cũng biết là sẽ có một ngày như vậy." Kiều
Dịch Kỳ thản nhiên nói ra.
Mạnh Hạ thầm đánh giá cô ta, có mấy tháng ngắn ngủi mà cả người
Kiều Dịch Kỳ đã tiều tụy hơn phân nửa. Ánh mắt của cô từ từ dời xuống cổ