Tiểu Lãng lúc này muốn ngủ trưa, Mạnh Hạ ngồi ở đầu giường, một
giây cũng không rời mắt khỏi nhóc con.
"Người nhìn con như vậy… con sẽ không ngủ được." Nhóc ta nhàn
nhạt nói ra.
Tiêu Ất bật cười, ngắm nhìn gương mặt của nhóc, thật sự là một ông
cụ non, mới có 5 tuổi đó nha, mà như một người lớn rồi.
"Kể chuyện cổ tích cho con được không?"
Mạnh Hạ trong lòng đang căng thẳng, trong đầu liền hiện lên rất nhiều
chuyện cổ tích: Công Chúa Bạch Tuyết, Cô Bé Lọ Lem, Công Chúa Đậu
Phụ… Nhưng hình như những câu chuyện này đều không thích hợp, suy đi
nghĩ lại, cuối cùng cô chọn truyện Alibaba Và Bốn Mươi Tên Cướp.
Mạnh Hạ tựa hồ có chút khẩn trương và hồi hộp, thỉnh thoảng hơi
ngập ngừng, mà đến cuối cùng nhóc con này lại không ngủ, nhóc than nhẹ
một tiếng rồi bình luận: "Ừm, mặc dù người đã kể thiếu một chút, nhưng
mà giọng của người rất êm tai. Buổi trưa an lành." [=)))))) Bá đạo quá.]
Cái cằm của Tiêu Ất đều muốn rớt xuống, cô ấy nhịn không được mà
chậc lưỡi, không có nhận nhầm đứa nhỏ này đấy chứ.
Cánh môi của Mạnh Hạ phát khô, ngồi ở đấy không nhúc nhích, tay
vẫn giữ chặt lấy bàn tay của Tiểu Lãng. Cô sững sờ nói ra: "Ất Ất, tớ không
phải là đang nằm mơ phải không." Cảm giác mừng rỡ vì mất rồi mà lại tìm
về được khiến cho cô không biết phải làm sao cho thỏa đáng.
Bàn tay vuốt lên cánh tay của con, ở đó để lại chằng chịt dấu kim
tiêm, tuổi còn nhỏ như thế mà đã phải trải qua nhiều đau đớn như vậy, con
của cô sống thật quá khổ.