YÊU THƯƠNG - Trang 567

Trần phu nhân kéo tay của cô qua: "Tiểu Hạ, với chúng tôi không cần

phải khách khí. Em cứ xem Trần Phong giống như Mạnh Tiêu, về sau em
gọi tôi là chị dâu. Mặc dù sức khỏe của Tiểu lãng không được tốt, nhưng
mà đứa nhỏ này đặc biệt thông minh."

"Thằng bé đã phải chịu đau đớn nhiều lắm phải không?" Mạnh Hạ nhẹ

giọng hỏi ra.

Trong phòng bệnh nhất thời lâm vào trầm mặc.

Vợ chồng Trần Phong thoáng nhìn qua, Trần phu nhân hướng về Tiêu

Ất gật gật đầu ra hiệu, cô ấy liền hiểu ý nên đứng dậy, nhường không gian
lại cho huynh muội Mạnh Tiêu.

Mạnh Tiêu từ từ đi đến, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Tiểu

Lãng. Đứa nhỏ này khi ngủ say lại có khí chất như Tiểu Hạ. Còn lúc tỉnh
dậy, ánh mắt kia quả thực là cùng một đôi mắt của Từ Dịch Phong khắc
xuống. [Khắc xuống: giống y chang luôn ah.]

Rèm cửa sổ trong phòng được kéo lại vô cùng kín đáo, ở bên trong là

một vẻ tĩnh lặng vô biên vô hạn. Mạnh Tiêu nhẹ nhàng ngồi ở bệ cửa sổ,
ánh mắt đen láy, khóe miệng cong lên: "Thằng bé lúc mới được hạ sinh chỉ
lớn bằng chừng này, ngủ ở trong hộp giữ nhiệt, y như một con mèo con. Tất
cả các bác sỹ đều nói hy vọng sống sót của nó rất mong manh, nhưng tiểu
gia hỏa này vẫn chống cự cho bằng được. Anh cũng lo lắng đứa nhỏ không
sống nổi, hơn nữa khi đó cuộc sống của em lại bết bát như thế, anh liền
nhẫn tâm đem con giao cho vợ chồng Trần Phong thay mặt nuôi giúp."

Mạnh Tiêu lúc ấy cũng là bởi vì sợ hãi, nhìn thấy cô nằm ở trên

giường bệnh, hấp hối, hơn nữa thời gian sống của Mạnh mẫu lại không còn
nhiều nữa,

Trong suốt những ngày đã sống của Mạnh Tiêu, đó là lần đầu tiên anh

cảm thấy luống cuống và hốt hoảng, cả người đã sụp đổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.