YÊU THƯƠNG - Trang 620

"Anh… Nhạc Nhạc……" Mạnh Tiêu thở ra một hơi, có chút bất đắc

dĩ: "Anh và đứa nhỏ đã thiếu gần gũi, kỳ thật anh cũng không biết phải làm
như thế nào để gần gũi với con bé. Đứa bé ấy rất sợ anh, mỗi lần nhìn thấy
anh đều như chuột nhìn thấy mèo." Thân thể của anh hướng ra phía sau,
ngả vào lưng ghế sô pha: "Chuyện về Nhan Ngải Ưu, em cũng đều hiểu rõ
ràng. Nhìn thấy Nhạc Nhạc, anh sẽ vô thức nghĩ tới tất cả những việc mà
Nhan Ngải Ưu gây ra cho Tiểu Hạ." Ngón tay của anh từng cái từng cái gõ
lên ghế sô pha, gương mặt nghiêm túc kia càng trở nên thâm trầm.

Tiêu Ất lột trong quả cam, ngẩng đầu lên nhe răng cười một cái với

anh: "Mạnh đại ca, anh nếm thử không?"

Mạnh Tiêu đưa tay tiếp nhận, nhưng không có ăn.

"Nhan Ngải Ưu đã làm tổn thương đến rất nhiều người." Tiêu Ất lặng

lẽ nói ra, nhưng trong lời nói lại có có điều gút mắc không nói ra được:
"Nhưng mà Nhạc Nhạc là vô tội nhất, Mạnh đại ca, anh thật sự không
muốn nhận Nhạc Nhạc sao?"

Những lời này của Tiêu Ất đã chạm vào trong tâm khảm của Mạnh

Tiêu, Nhạc Nhạc sinh ra chưa được bao lâu, đã bị anh đưa đi. Đã nhiều năm
như vậy, Mạnh Tiêu đúng là đã làm thua thiệt con bé, nhưng mà, trên đời
có rất nhiều chuyện luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của người khác, chẳng
hạn như, anh chưa từng mong đợi sẽ có một đứa con như vậy. [T^T…
nhưng mà anh đừng có thờ ơ quá như thế.]

Ánh mắt của Mạnh Tiêu thoáng chốc đã ám chìm như biển sâu, anh

nhìn chằm chằm vào con búp bê để ở đầu giường, một lúc lâu sau mới dời
tầm mắt đi.

Tiêu Ất hé miệng ra, cắn một miếng cam, thực là khổ tâm nha!

**************************

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.