YÊU THƯƠNG - Trang 704

cảnh thiên nhiên, chỉ là khoảnh khắc ấy dường như đã xa cách tới mấy đời.
Lòng người dù là thiện lương nhất cũng có nơi thật đáng sợ.

Kiều Dịch Kỳ hai mắt ảm đạm không có ánh sáng, lúc nhìn thấy Mạnh

hạ, trong mắt của ả chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.

"Nhìn thấy tôi có kết cục ngày hôm nay, cô có phải rất đắc ý hay

không?" Ả ta giễu cợt nói ra.

Mạnh Hạ yên lặng một chút, rồi lắc đầu: "Cô có sống được hay không,

chưa từng có liên quan gì đến tôi. Hôm nay cô có kết cục thế này đều là cô
gieo gió gặt bão.”

"Gieo gió gặt bão?" Kiều Dịch Kỳ lầm bầm lập lại, trong mắt mang

theo hận ý: "Nếu như cô không trở lại, cũng sẽ không có như thế này. Mạnh
Hạ, cô cảm thấy Từ Dịch Phong thật sự yêu cô sao? Hay là cô……. còn có
thể thương anh ấy?"

Mạnh Hạ thở ra một hơi, chậm rãi nói ra: "Anh ta là ba ba của con

tôi."

Kiều Dịch Kỳ đột nhiên cười khanh khách, cười mà ngay cả nước mắt

cũng tràn ra: "Các người cũng thật là đáng thương." Ả ta dừng lại một chút:
"Chỉ tiếc cho đứa con của các người, vốn là một đứa bé không được hoan
nghênh chào đón hay mong đợi ra đời, hôm nay ngược lại còn trở thành
chất xúc tác cho các người. Nha đầu kia bây giờ đã biến thành một con mèo
hoa nhỏ…… không biết khi các người nhìn thấy cái mặt của nó trong tình
hình đặc biệt lúc ấy đã có cảm nhận gì?"

Nhắc tới Nhạc Nhạc, cô đúng là lại đau nhói một hồi, ánh mắt của cô

dần dần lạnh xuống, bỗng nhiên nói ra: "Con bé không phải là con gái của
tôi và Từ Dịch Phong, tôi sinh ra chính là một bé trai."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.