Tiếng nói vừa dứt, cô liền vội vã xoay người rời đi.
Mục Trạch nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của cô, ánh mắt của anh
từ từ tối xuống. Anh và cô đã biết lâu như vậy nhưng gặp bất cứ chuyện gì
vẫn luôn là một người giải quyết, cô giống như cho tới bây giờ cũng không
muốn tìm người hỗ trợ.
Mạnh Hạ vừa ra khỏi cửa, rẽ vào một khúc quanh nhưng vẫn không có
nhìn thấy chỉ dẫn nhà vệ sinh ở đâu. Nhạc Nhạc dụi mắt, mơ hồ nói ra:
"Mẹ, đi tiểu một chút."
Xung quanh cũng không nhìn thấy nhân viên phục vụ, Mạnh Hạ đành
phải kiên trì tìm kiếm ở phía trước, thật may ra, qua chỗ này rẽ thêm một
khúc quanh nữa là thấy được toilet.
Giúp con gái giải quyết vấn đề sinh lý xong, Mạnh Hạ dặn bé con đợi
cô một lát.
Nhạc Nhạc gật gật đầu, nhưng lúc Mạnh Hạ vừa mới đóng cửa lại, cô
bé liền lập tức đi ra. Trẻ con khó tránh khỏi lòng hiếu kỳ đối với thế giới
bên ngoài.
...
Hành lang ở phía ngoài toilet có thiết kế mới mẻ độc đáo, ông chủ của
nơi này là một người có thú tiêu khiển thú vị, một bên tường trưng bày
nhiều loại đồ chơi, đều là từ thời đại của Mạnh Hạ. Nhạc Nhạc mở to đôi
mắt nhìn chằm chằm không chớp, không cẩn thận liền đụng phải người
khác, thân thể nhỏ bé ngã ngồi trên đất.
Cô bé ủy khuất ngẩng đầu lên, liền chứng kiến một thúc thúc cao cao
đẹp trai đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt này là cô bé có quen thuộc.