YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 117

Anh biểu cảm rất thờ ơ, khẽ nói: “Cũng hay đấy!”.

Triệu Kiền Hòa lúc ấy còn làm khó anh, hỏi luôn một câu: “Hay chỗ

nào?”.

Cố Hoài Ninh lạnh nhạt quay sang nhìn, không nói thêm câu nào. Triệu

Kiền Hòa thấy nét mặt anh như vậy cũng không dám hỏi thêm nữa.

Triệu Kiền Hòa mơ màng nghĩ về kỷ niệm xưa, lúc giật mình quay lại

thì đoàn trưởng Cố Hoài Ninh đã đứng trước tủ sách thu xếp tài liệu, không
hề để mắt đến anh ta. Triệu Kiền Hòa cũng hết kiên nhẫn, rít lên: “Được,
cậu được đấy. Cậu giấu giếm kỹ lắm, cái gì cũng giữ kín trong lòng, cậu cứ
để bụng cho đến lúc chết đi!”, anh ta vừa nói lại vừa nhảy phốc xuống bàn,
đi ra ngoài. Cố Hoài Ninh nhìn theo bộ dạng bực tức của anh ta liền mỉm
cười, chậm rãi nói: “Thôi đi Kiền Hòa, cậu không cần phải thăm dò tôi. Mối
quan hệ giữa tôi và Thời Vũ, cậu quá rõ còn gì. Hơn nữa...”, anh ngập
ngừng giây lát: “Hơn nữa, tôi đã kết hôn rồi”.

Đây là lần đầu tiên Triệu Kiền Hòa nghe thấy Cố Hoài Ninh nói câu này,

không khỏi ngỡ ngàng, xoa xoa cái trán bóng nhẫy: “Kết hôn rồi thì sao?”.

“Kết hôn rồi thì sẽ phải ra dáng người đàn ông đã có gia đình.” Đồng chí

đoàn trưởng đang lên lớp cho Triệu Kiền Hòa, quay ra trông thấy vẻ mặt
mơ hồ của anh ta, anh bật cười: “Thôi, có nói cậu cũng không hiểu. Đi thôi,
chúng ta ra bãi bắn!”. Anh vỗ vỗ vai Triệu Kiền Hòa rồi đi ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình Triệu Kiền Hòa đứng nguyên chỗ cũ trợn mắt há

mồn, một lát sau định thần lại mới biết tên tiểu tử này vừa mới chọc quê
mình. Anh ta vội vàng đội mũ lên rồi đuổi theo bóng dáng xa xa đằng kia,
miệng vẫn còn oang oang: “Những lão có vợ đều là con bò hết, cậu đứng lại
cho tôi...”.

Ngày đầu tiên sau khi Cố Hoài Ninh đi, Lương Hòa sống trong lo lắng.

Nhưng chuyện tốt bất ngờ lại đến với cô, bản thảo bài phỏng vấn nộp lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.