YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 136

ở cái tòa soạn này, nguyên lão ba đời có là gì, nguyên lão bốn năm đời cũng
có cả đống. Lương Hòa thúc giục, bắt cô ấy mau trả lời câu hỏi của mình.

“Tình hình cụ thể lúc trước thì tôi không rõ lắm, nhưng nghe nói là đã

đạt giải thưởng Pulitzer, hình như giải gì đó có lịch sử lâu đời của nước
Mỹ? Sau đấy, anh ta vừa vào tòa soạn là đã lên chức tổng biên tập luôn.”

Lương Hòa ngồi thẳng lưng, trầm tư suy nghĩ, rồi đột nhiên lại quay ra

hỏi: “Cậu, cậu vừa nói là giải thưởng Pulitzer sao?”.

“Ừ đúng rồi!” Hạ An Mẫn nhìn Lương Hòa một cách khó hiểu: “Sao

thế?”.

Giải thưởng Pulitzer?!

Cô còn nhớ giáo sư trường đại học đã từng nhắc đến một người trong

giờ giảng. Sở dĩ Lương Hòa có ấn tượng sâu sắc đến như vậy không phải là
người được nhắc tới đó, mà là vì giáo sư dạy cô là một người rất cổ hủ,
không mấy khi khen ngợi ai, nhưng nếu thầy đã nhắc đến, thì chắc chắn sẽ
ca tụng hết lời. Tên tiếng Anh của người đó là Laurence, một cái tên rất
bình thường. Lúc ấy, anh ta chẳng qua cũng chỉ là một anh chàng người
Hoa hai mươi tư tuổi mà thôi, nhưng lại ẵm được giải Sáng tạo của giải
thưởng Pulitzer. Lúc bấy giờ sự kiện này đã gây được tiếng vang lớn. Giáo
sư của trường Đại học Nghệ thuật Nhân văn Bristol đã trao tặng cho anh
chiếc vòng nguyệt quế.

Giáo sư của cô nói, anh chàng sinh viên đó học chuyên ngành chính là

kiến trúc, chưa từng tham gia một tiết học nào của trường Nhân văn. Anh là
học sinh thông minh nhất mà ông từng gặp, Laurence Lu.

Laurence Lu.

Chính là Lục Thừa Vấn sao? Cũng có thể chính là anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.