YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 168

chí về vấn đề điều động nhân sự, chứ không phải cuộc nói chuyện trong gia
đình!”.

Nụ cười trên gương mặt Cố Hoài Ninh lập tức biên mất: “Cháu thì

không sao, quan trọng là ý kiến của Thời Vũ...”

“Chú nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ hiểu được dụng ý của Lục Bác. Thôi, vấn

đề này không cần bàn bạc nữa.” Cố Trường Minh dứt khoát, sau khi kết
thúc câu chuyện, ông nhìn đồng hồ, đúng một giờ chiều: “Được rồi, lần này
cháu phải cùng chú đi tới quân khu, chú út cháu tới rồi.”

Cố Hoài Ninh đồng ý: “Để cháu về thu xếp chút đã”.

Cố Trường Minh lúc này đang hết sức khiêm nhường, ông tự lái xe từ bộ

chỉ huy tới, những cán bộ cao cấp từ cấp đoàn trở lên không có một ai. Mà
xe ông đang lái cũng chỉ là một chiếc Leopard rất thường thấy trong quân
đội, lúc xe từ từ tiến vào doanh trại không hề gây sự chú ý.

Khu vực ven Nội Mông tràn ngập tuyết rơi, đường rất khó đi.

Cố Hoài Ninh từ lúc lên xe tới giờ chỉ yên lặng như đang nghĩ ngợi điều

gì đó. Cố Trường Minh thấy vậy, trong lòng cũng hiểu rõ. Ông tự hỏi, trong
nhà này, ngoài Hoài Việt ra, chỉ có Hoài Ninh là người ông có thể nói
chuyện được. Có rất nhiều chuyện cả anh trai chị dâu đều không biết,
nhưng ông thì biết.

Còn nhớ năm xưa, khi Cố Hoài Ninh mười tám tuổi, ông vẫn còn là một

tay lính quèn. Ông vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy thằng nhóc này cũng đang
ở trong quân ngũ. Ông hoang mang đi dò hỏi thì mới biết, thằng cháu mình
cũng muốn vào quân đội. Ông vội vàng gọi điện cho anh trai. Anh trai ông
chỉ nói đúng ba từ: “Để nó đi!”

Kết quả, đúng là anh trai ông đã mặc kệ cho cháu ông đi lính, vào quân

đội rồi còn tiếp tục thi đỗ vào Học viện Quân sự nữa. Con đường mà Cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.